Sau khi nghe được Mạc Đình Xuyên nói vậy, trên mặt Diệp Sơ Dương ức chế, không nặn ra nổi một nụ cười.
Trái ngược với Diệp Sơ Dương lúc này, thịt cậu đang bị Mạc Đình Xuyên nắm lấy một chân nhỏ.
Thịt cầu là linh khí của trời đất dựng dục tạo thành linh vật, thêm việc đi theo bên người Diệp Sơ Dương một thời gian. Đối với tiếng người vẫn là nghe và hiểu được.
Lúc sau, nghe ra Mạc Đình Xuyên đang mắng nó, thịt cậu lại lần nữa kikikikiki kêu lên. Rõ ràng là đang kháng nghị cái gì.
Đối với việc này, Mạc Đình Xuyên cũng coi như cái gì cũng không thấy.
Anh chỉ nhìn về phía Diệp Sơ Dương, có chút tò mò hỏi, “Cậu đang tính để cái đống nhỏ xíu này giúp một tay sao?”
Vì Diệp Sơ Dương hiểu rõ điều bí ẩn này, nên lúc này Mạc Đình Xuyên cũng định buông ra. Sau khi Diệp Sơ Dương nghe vậy, gật gật đầu, cười như không cười nhìn thoáng qua cục thịt béo mũm đang dùng sức đạp, cười nói, “Đừng thấy nó béo như vậy mà chê, cục thịt mỡ này vẫn có tác dụng đấy.”
Nghe Diệp Sơ Dương nói như vậy, Mạc Đình Xuyên cũng không do dự, lập tức liền đem vật nhỏ này đưa cho Diệp Sơ Dương.
Sau đó, xoay người rời đi.
Trong lúc nhất thời, trong phòng bệnh chỉ còn lại Diệp Sơ Dương và thịt cầu và mấy sĩ quan vẫn chưa tỉnh.
Nửa giờ sao, Diệp Sơ Dương mở cửa phòng bệnh ra.
Trong một căn phòng nào đó ở tận nước M xa xôi, một người đàn ông đang ngồi bắt chéo chân đột nhiên nắm lấy ngực và phun ra một ngụm máu tươi.
Anh ta từ từ ngẩng đầu lên, để lộ một khuôn mặt trẻ trung nhưng kỳ lạ, ánh mắt thật sâu nhìn ra ngoài cửa sổ.
*
Quân bộ nước Z.
Sau khi Diệp Sơ Dương phái giải bù trú trên người mấy sĩ quan, liền theo Mạc Đình Xuyên đi tới quân bộ.
Cô xem như cũng không phải lần đầu tiên tới nơi này, nhưng mà lúc này đây giống như phá lệ có mặt.
Ít nhất, mỗi lần cô đi ngang qua một sĩ quan, họ đều gật gật đầu đối với cô. Diệp Sơ Dương nghĩ, chắc là những người này cũng biết bản thân mình đã cứu mấy sĩ quan kia.
Nếu không, lúc này cũng sẽ không có thái độ tốt với cô như vậy.
Mạc Đình Xuyên đem Diệp Sơ Dương tới phòng hội nghị, lúc này trong phòng cũng có vài người.
Trong đó có hai người mặc cảnh phục, những người còn lại đều mặc quân trang.
Khi nhìn thấy Mạc Đình Xuyên mang theo Diệp Sơ Dương đi vào, mấy người từ trên ghế liền đứng lên, gật gật đầu đối với Mạc Đình Xuyên và Diệp Sơ Dương. Thấy thế Mạc Đình Xuyên tức khắc xua tay.
“Được rồi, không cần khách khí. Tôi kêu các người tới đây để giới thiệu một chút, vị này là Cửu Thiếu của Diệp gia, Diệp Sơ Dương.” Mạc Đình Xuyên vừa nói, một bên mang theo Diệp Sơ Dương đi vào hai vị trí đầu tiên ngồi xuống, sau đó lại hướng tới Diệp Sơ Dương giới thiệu mấy người ở đây, “Giới thiệu cho cậu một chút, đây là đội trưởng của Lữ đoàn chống ma túy của Đế đô, Cảnh Minh.”
Cảnh Minh chính là người đàn ông mặc cảnh phục, khuôn mặt ít khi nói cười, nhìn qua có vài phần lạnh lùng. Nhưng lúc đối diện ánh mắt của Diệp Sơ Dương, vẫn là gật gật đầu, ý chào một chút.
Những người xung quanh anh ta cũng mặc cảnh phục (Đồng phục cảnh sát), đều là hạ thủ trong đội phòng chống ma túy của anh.
Ngoại trừ Cảnh Minh ra, Mạc Đình Xuyên lại chỉ chỉ một người đàn ông mặc quân phục, “Đây chính là lãnh đạo của vụ việc này, thượng giáo Hạng Lật Sơn.”
Nhưng đối diện lại là một đôi mắt tuyệt đối âm trầm.
Cô sửng sốt một chút, ánh mắt nhanh chóng xẹt qua trên mặt hắn, sau đó cũng giống như lúc trước lộ ra một mạt tươi cười nhẹ nhàng, nhưng khoảnh khắc tiếp theo liền nghe được một tiếng cười nhạo.