Bất quá, sự thật chứng minh, cũng không phải tất cả lão đại đều thích thủ hạ a dua nịnh hót.
Côn Sơn và Khảm Khang là cùng loại người.
So với đám người Ca Cương, hiển nhiên càng thích người của Lưu Thiết nói ít mà làm nên đại sự.
Tùy ý đáp lời Ca Cương vài câu, Côn Sơn liền đi tới trước mặtLưu Thiết. Bất quá, thời điểm hắn đứng ở Lưu Thiết trước mặt, trước hết hấp dẫn sự chú ý của hắn không phải là thủ hạ làm người ta vừa lòng của Lưu Thiết.
Mà là ở phía sau Lưu Thiết, cùng Mạc Đình Xuyên đứng chung một chỗ - Diệp Sơ Dương.
Nói thật, có thể ở phía sau Lưu Thiết nhìn đến bóng dáng một nữ nhân, thật sự là làm người ta hết sức ngoài ý muốn.
Hơn nữa vẫn là một nữ nhân xinh đẹp như vậy.
Lưu Thiết đây là đổi tính?
Côn Sơn vỗ vỗ bả vai Lưu Thiết, cười nói, “Người không tồi.”
Ba chữ đơn giản rơi xuống, mấy người tại đây trên cơ bản đều hiểu ý tứ của Côn Sơn.
Lập tức, Ca Cương sắc mặt liền đen vài phần.
Vốn dĩ thời điểm chỗ dựa lớn Côn Sơn này không có mặt, Lưu Thiết đã không cho Ca Cương sắc mặt tốt. Lúc này Côn Sơn đều đứng ở trước mặt hắn, hắn chẳng lẽ còn sợ hãi Ca Cương sao?
Loại giả thiết này hiển nhiên không thành lập.
Đối với sóng ngầm mãnh liệt giữa Ca Cương và Lưu Thiết, Côn Sơn đương nhiên không có chú ý tới.
Hắn nói ba chữ ‘ người không tồi ’ xong, lại tiếp tục nói, “Vốn là còn muốn chậm một chút mới lại đây. Thế nhưng chúng tôi nhận được tin tức, nói là người Diệp gia của Z quốc ở chỗ này, cũng không biết ý tứ của bọn họ. Cho nên tôi liền cùng Ba Tùng đại sư lại đây nhìn xem tình huống. Cũng coi như là trước tiên bố trí một chút.”
Đột nhiên nghe một câu như vậy, biểu tình của đám người Diệp Sơ Dương tức khắc trở nên thập phần kỳ quái.
Lời này nghe giống như có điểm kỳ quái, người
Diệp gia ở chỗ này?
Chỉ chính là Diệp Sơ Dương cô sao?
Chính là rõ ràng người kia đã bị cô giải quyết xong không phải sao?
Diệp Sơ Dương làm bộ lơ đãng quay đầu, mắt nhìn thẳng vào mắt Mạc Đình Xuyên.
Đối phương ánh mắt cùng cô giống nhau âm trầm.
Diệp Sơ Dương cùng Mạc Đình Xuyên giờ phút này thập phần nghi hoặc. Lưu Thiết cũng đồng dạng nghi hoặc.
Ánh mắt hắn đầu tiên là dừng ở trên người người đàn ông áo đen đứng ở phía sau Côn Sơn, cuối cùng làm bộ lơ đãng hơi hơi cúi đầu, bên trong giọng nói nhiễm vài phần kinh ngạc, “Người Diệp gia? Là Diệp gia mà tôi nghĩ sao?”
“Nước Z trừ bỏ Diệp gia kia, hình như không có Diệp gia nào khác.” Côn Sơn xua xua tay, ngay sau đó liền nói, “Về tình huống cụ thể, chúng ta vào bên trong rồi nói.”
“Được. Mời đại công tử.” Lưu Thiết đối với Côn Sơn làm một động tác mời, xoay người tránh ra phía sau nói.
Thấy thế, Côn Sơn tự nhiên cũng không do dự, lập tức liền nhấc chân hướng tới đại sảnh ngồi.
Mà cùng lúc đó, Diệp Sơ Dương cúi đầu, nhưng dư quang khóe mắt lại nhanh chóng xẹt qua trên người gã đàn ông áo đen.