Truyền Nhân Thần Y

Chương 394: Em không ngủ được



"Trời trễ thế này mà anh vẫn chưa ngủ à?" Ở phòng khách tầng dưới nhà Tô Vũ, sau khi nhận điện thoại từ Bạch Nhãn Hạt Tử, Tô Vũ vẫn ngồi đợi ở đây.

Ban đầu Bạch Nhãn Hạt Tử nói sẽ đến trong nửa tiếng nhưng đã hai tiếng đồng hồ trôi qua vẫn không thấy tăm hơi.

Mã Hiểu Lộ mặc bộ đồ ngủ, đi đôi dép hồng, bước xuống từ tầng trên.

Tô Vũ quay lại nhìn Mã Hiểu Lộ rồi cười nói: "À, lát nữa có một người bạn sẽ đến đây, sao em chưa ngủ thế?"

Mã Hiểu Lộ bĩu môi nói: "Em không ngủ được."

Tô Vũ vòng tay ôm cô qua, Mã Hiểu Lộ ngồi trên đùi anh, Tô Vũ hỏi: "Sao lại không ngủ được vậy?"

"Còn sao nữa, đói bụng chứ sao, em xuống tìm đồ ăn." Nói rồi cô nhảy khỏi đùi Tô Vũ, đi thẳng về phía tủ lạnh.

Dù sao Bạch Nhãn Hạt Tử cũng chưa đến, nhưng Tô Vũ tin rằng ông ta nhất định sẽ không cho mình leo cây, bây giờ còn chưa tới thì nhất định là do có chuyện trì hoãn thôi.

Cho nên anh đứng dậy đi theo sau Mã Hiểu Lộ, nhẹ nhàng kéo tay cô nói: "Ăn đồ lạnh ban đêm không tốt đâu, em muốn ăn gì, anh nấu cho."

Mã Hiểu Lộ quay lại ôm cổ Tô Vũ nói: "Là anh nói đó, em muốn ăn cái này, cái kia, ồ phải rồi, còn bánh trứng nữa..."

"Không phải chứ, em ăn cơm thêm hay là ăn bữa chính vậy?" Tô Vũ vừa chuẩn bị đồ vừa trêu ghẹo.

Thực ra Tô Vũ hiểu, chắc không phải Mã Hiểu Lộ thèm ăn, mà là luồng sức mạnh kỳ lạ trong cơ thể cô đang tác quái.

Nếu không cho cô ăn no thì chắc chắn sẽ lăn qua trở lại trằn trọc không ngủ được, lúc đó đưa vào viện lại bị chẩn đoán suy dinh dưỡng, bác sĩ chắc sẽ thật sự nghĩ Tô Vũ đang ngược đãi Mã Hiểu Lộ mất.

"Anh không ăn chút gì hả?" Một lúc sau, Mã Hiểu Lộ ăn ngon lành, thỉnh thoảng còn giơ đồ ăn trước mặt Tô Vũ.

"Ăn nhanh lên rồi lên trên ngủ sớm đi." Tô Vũ đưa tay nhéo má Mã Hiểu Lộ nói.

Lúc này điện thoại của Tô Vũ đột nhiên reo lên, vừa cầm lên thì nhìn thấy là Bạch Nhãn Hạt Tử gọi: "Alô, tôi tưởng ông đã rớt xuống cống nước thối nào rồi chứ."

"Ôi, một hai câu khó nói rõ lắm, cũng chẳng khác gì té xuống cống nước thối là mấy. Đúng rồi, cậu mau bảo những bảo vệ muốn động tay động chân với tôi đii, tôi là khách quý của họ đấy."

Bạch Nhãn Hạt Tử nói xong là lại cãi nhau với bảo vệ ở cổng.

"Đồ ăn mày, tránh ra, nếu không tôi sẽ không khách sáo đâu." Vệ sĩ lấy gậy ra đe dọa Bạch Nhãn Hạt Tử.

Bởi vì diện mạo hiện tại của ông ta, hơn nữa vào giờ này, bảo vệ có lý do để cho rằng ông ta chẳng phải người tốt.

"Này, cậu đừng có mắt chó nhìn người thấp như vậy chứ." Bạch Nhãn Hạt Tử lùi ra sau hai bước rồi bật loa ngoài trên điện thoại nói với Tô Vũ.

"Cậu Tô kia, cậu mau nói rõ với họ đi chứ, nếu không thì hai tên lỗ mãng này chắc chắn sẽ đánh tôi đấy." Sau khi nghe câu đó, Tô Vũ không khỏi phì cười.

"Tôi là Tô Vũ, ông ta là khách của tôi, các anh đưa ông ta vào đi." Tô Vũ nói xong, hai bảo vệ hỏi han thêm vài câu, sau khi xác nhận được danh tính của Bạch Nhãn Hạt Tử thì cũng không làm khó ông ta nữa.

Thấy thái độ của bảo vệ thay đổi hẳn, Bạch Nhãn Hạt Tử cũng tỏ vẻ kiêu ngạo:

"Tôi nói cái gì ấy nhỉ, các người đúng là thiếu năng lực nhìn người, không nhìn ra được nhân vật lớn, quên đi, tôi đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, đừng để tôi phải khiếu nại các người mới được chứ, mau dẫn tôi vào đi."

Hai bảo vệ trực đêm vừa xác nhận, Bạch Nhãn Hạt Tử quả thực là khách của Tô Vũ, nên bây giờ họ tự nhiên cũng kính cẩn hơn với ông ta. Dù sao vừa rồi họ còn định đối xử với ông ta như một gã ăn mày tầm thường, xua đuổi ông ta đi, nếu không nói vài lời tốt đẹp thì có khi thật sự bị ông ta khiếu nại.

Không lâu sau, bảo vệ đã đưa Bạch Nhãn Hạt Tử đến trước biệt thự của Tô Vũ.

Bảo vệ làm một cử chỉ mời: "Thưa ngài, đây là nơi ngài muốn đến."

Bạch Nhãn Hạt Tử ho nhẹ hai tiếng, chắp tay sau lưng nói: "Được rồi, biết rồi, hai người có thể đi về trước."

Sau khi bảo vệ gật đầu rồi quay đi, Bạch Nhãn Hạt Tử vội vã đi tới gõ cửa.

Tô Vũ đi ra mở cửa, thấy Bạch Nhãn Hạt Tử mặt mũi bầm dập đứng ngoài cửa, nếu không có điện thoại trước thì chẳng ai nhận ra được ông ta là ai.

"Ồ, cậu Tô, lâu quá không gặp nhỉ." Nói rồi Bạch Nhãn Hạt Tử cũng không xa lạ gì, tự nhiên bước thẳng vào trong.

"Này, cậu Tô, nhà cậu có đồ ăn gì không vậy? Tôi chạy một đường đến đây đói lắm rồi." Vừa bước vào, Bạch Nhãn Hạt Tử lập tức tìm đồ ăn, cư xử như đang ở nhà mình vậy.

Mã Hiểu Lộ bĩu môi nhìn Bạch Nhãn Hạt Tử, khẽ nhíu mày, trên môi còn dính vết sữa chưa lau.