"Đừng có đùa, bình thường giờ này em đã ngủ từ lâu rồi, hôm nay sao tốt bụng đợi anh về vậy?" Tô Vũ ngồi ở mép giường quay lại nhìn Mã Hiểu Lộ.
Mã Hiểu Lộ đưa hai tay xoa mặt Tô Vũ: "Vừa rồi Tuyết Ny gọi cho em, nói cha mẹ cô ấy đến Tân Hải rồi, ngày mai rủ chúng ta cùng ăn cơm. Cha của Tuyết Ny chính là tổng giám đốc nổi tiếng của tập đoàn AG đấy, thực sự muốn chiêm ngưỡng phong thái của một người như vậy."
Tập đoàn AG quả thực là một huyền thoại trong giới thương mại, mà người †ạo nên huyền thoại này chính là Tiêu Trường Hà. Nên việc Mã Hiểu Lộ sùng bái ông ta như một fan nhỏ cũng là chuyện đương nhiên.
"Ồ, đúng là nên gặp." Tô Vũ bình thản đáp lại.
Mà thực tế trong lòng anh có chút nghỉ ngờ, có lẽ do vừa bị Điền Tư Manh lừa nên hơi nhạy cảm.
Sao cha mẹ Tiêu Tuyết Ny lại đến Tân Hải đúng vào lúc này? Chẳng lẽ mọi chuyện thực sự chỉ là trùng hợp thôi sao?
Nếu nói cha mẹ Tiêu Tuyết Ny đến đây vào đoạn thời gian trước, điều này khá bình thường, bởi Tiêu Tuyết Ny gây chuyện mà.
Nhưng bây giờ quay lại vào thời điểm nhạy cảm thế này, quả thực khiến Tô Vũ hơi khó hiểu, hay nói đúng hơn là cần thiết phải sinh nghỉ trong lòng.
Nhưng trong lòng Tô Vũ, nhà họ Tiêu nhiều lắm cũng chỉ là một trong ba đại gia tộc năm xưa thôi, anh cũng chẳng có gì phải sợ.
Hơn nữa, ở giữa còn có Tiêu Tuyết Ny tồn tại, tuyệt đối không thể giống Cẩm Thượng Cư kia, vừa vào đã trực tiếp sử dụng bạo lực.
Ngay khi Tô Vũ đang xử lý chuyện trước mắt.
Ven hồ Phủ Tiên cách xa ngàn dặm, một người đàn ông mặc áo tơi đội nón †re rộng vành quỳ bên hồ.
Trong cơn mưa phùn, một bà lão lưng còng đứng trên lưng một con cá vàng †o lớn, theo từng nhịp thở của con cá vàng, mặt nước gợn lên từng đợt sóng lăn tăn.
"Lâu như vậy rồi, điều tra ra kết quả gì chưa?" Hoàng Ngư Ma Ma lạnh lùng nói với người kia.
Rõ ràng bà ta đang bất mãn với việc hành động nhằm vào Tô Vũ lần trước thất bại.
Trong mắt bà ta, Tô Vũ nhiều lắm cũng chỉ là một tên thuật sĩ giang hồ, giết người của bà ta, đương nhiên phải chịu trừng phạt.
Nhưng ai ngờ trước đó anh đốt chết Thân Kiến Quốc ngay trước mặt bà ta, sau đó người phái đi đều bặt vô âm tín, nên Hoàng Ngư Ma Ma mới lại phái người đi dò la, xem Tô Vũ này rốt cuộc có bao nhiêu bản lĩnh cao cường.
"Bẩm Hoàng Ngư Ma Ma, mấy ngày gần đây chúng tôi vẫn luôn điều tra. Chúng tôi phát hiện lần trước đại tế sư chết trong cống ngầm, hình như bị thứ gì đó căn đứt cổ họng." Người kia quỳ bên bờ hồ cúi đầu thật sâu nói.
"Căn đứt cổ họng, rốt cuộc là thứ gì? Bọ cạp ba mắt của tôi đâu?" Hoàng Ngư Ma Ma lập tức nổi giận.
Đại tế sư mang theo bọ cạp ba mắt đi, lại chết không rõ ràng, lúc này bà ta bắt đầu có chút coi trọng Tô Vũ, người này tuyệt đối không đơn giản như vẻ bề ngoài.
"Sau đó chúng tôi quan sát rất lâu, cuối cùng phát hiện, là... là một con chó lông xanh, nó căn chết đại tế sư, cũng là nó ăn mất bọ cạp ba mắt." Người kia kể lại tình hình mình điều tra được.
"ÄmlI"
Trên mặt nước dấy lên một màn nước khổng lồ, con cá vàng to lớn bị Hoàng Ngư Ma Ma giãm dưới chân, đột ngột vây đuôi, dùng cách này biểu đạt sự phân nộ trong lòng.
"Một con chó lại ăn mất bọ cạp ba mắt của tôi mà vẫn bình an vô sự, ông định báo tin này cho tôi sao?" Hoàng Ngư Ma Ma siết chặt Long Xà Trượng trong tay đến mức kêu lên cộp cộp, ngực phập phồng dữ dội, rõ ràng là tức giận không nhẹ.
"Không... không sai, chính là một con chó, đó là một con thần khuyển!" Người kia run rẩy nói.
"Đồ vô dụng, chết đi." Hàn quang lóe lên trong mắt Hoàng Ngư Ma Ma, ngay sau đó Long Xà Trượng trên tay đã rời khỏi tay, trong chớp mắt, cây Long Xà Trượng đã xuyên qua tim người kia.
Cái nón tre lăn vài vòng trên không trung, rơi xuống mặt nước phát ra tiếng "tách" nhẹ.
Sau đó máu tươi dính đầy trên thân Long Xà Trượng liên tục bị hấp thu, nó đang hút máu tươi trên người người kia, thậm chí mơ hồ có thể thấy, một rồng một rắn quấn quýt lấy nhau trên thân trượng, dường như đang thèm thuồng cựa quậy.
Ngay sau đó, một tràng tiếng "xẹt xẹt xet" vang lên, Hoàng Ngư Ma Ma nhanh nhẹn dùng mũi chân điểm nhẹ mặt nước nhảy lên bờ.
Lấy Long Xà Trượng từ trên người người kia, mà chỉ trong chưa đầy một phút ngắn ngủi, toàn thân người kia đã không còn chút nước, như bị thứ gì đó hút sạch hoàn toàn, biến thành một cái xác khô nhẹ bằng.
Khi cái xác khô đó ngã xuống đất, chỉ nghe một tiếng "bụp"”, hóa thành một đống tro bụi.
"Ông bạn già, xem ra lần này phải để chúng ta đích thân ra tay rồi." Hoàng Ngư Ma Ma lại cầm Long Xà Trượng, quay về phía mặt nước nói vang như chuông lớn.