Truyền Nhân Thần Y

Chương 532: Tiêu tiên sinh



Tiêu Trường Hà đứng trên bến cảng suy nghĩ, ông ta tin con gái mình tuyệt đối không thể làm bừa, bởi vì cô ấy rất coi trọng sinh mạng con người.

Nói cô ấy trước giờ chuyên tu nội khoa, bây giờ đột nhiên tiến hành phẫu thuật ngoại khoa, nghe thì quả thực hơi hoang đường.

Chỉ là Tiêu Trường Hà lại có một cảm giác yên tâm khó tả, sự yên tâm này đến từ Tô Vũ.

Tiêu Tuyết Ny tuyệt đối không thể tự ý muốn phẫu thuật, tất cả hẳn là đã được Tô Vũ đồng ý.

Mà có một người tài giỏi đến mức khiến trời cũng kinh ngạc trợ giúp như Tô Vũ, chắc chắn sẽ không thể xảy ra chuyện gì.

"Ồ, biết rồi, hết lòng phối hợp với nó là được." Lời nói của Tiêu Trường Hà khiến Đới An sửng sốt.

Thế này là thực sự không coi mạng người ra gì mà, chắc Tiêu Tuyết Ny còn chẳng biết nên cầm dao mổ thế nào, sao có thể tiến hành phẫu thuật tim chứ.

"Tiêu tiên sinh, cái này..." Đới An còn định nói gì đó, nhưng Tiêu Trường Hà lại cắt ngang.

"Được rồi, cứ làm theo lời tôi là được, tôi sẽ lập tức chạy đến bệnh viện."

Nếu Tiêu Trường Hà đã nói vậy, Đới An cũng chỉ có thể làm theo, cúp máy xong, Đới An nhìn bác sĩ Lý nói:

"Được rồi, ông cứ về phòng làm việc của mình trước đi, bên này tôi sẽ xử lý."

Bác sĩ Lý cau mày vội vàng hỏi: "Viện trưởng, bệnh nhân đang nằm trên bàn mổ, vô cùng nguy cấp, cần phải lập tức phẫu thuật mà."

Đới An quay đầu nhìn ông ta nói: "Chẳng phải bên trong có người đang tiến hành phẫu thuật sao? Ông cứ yên tâm đi, chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu."

Trên thực tế, tuy bây giờ trong lòng Đới An vẫn hơi lo lắng, nhưng ông ta đã báo cáo trước hết rồi, nếu thực sự đến lúc xảy ra chuyện mất mạng, Tiêu Trường Hà chắc chắn cũng sẽ ra mặt xử lý.

...

"Lão Tiêu, vừa rồi trên biển rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?" Cập bến xong, Phùng Chí Viễn lập tức dẫn người chạy tới hỏi tình hình.

Tiêu Trường Hà thở dài một cái, lắc đầu, chuyện vừa xảy ra, thật sự ngay cả trong mơ cũng không tưởng tượng nổi.

"Còn có thể là chuyện gì nữa? Chẳng phải là như các anh đã thấy đó sao? Từ nay về sau đừng ai nhắc đến chuyện trong Biển Đen nữa, việc này cứ thế cho qua đi. Thứ đó chúng ta không mang đi được, đúng rồi, tôi phải đến bệnh viện một chuyến ngay đây, bên này anh sắp xếp đi."

Tiêu Trường Hà nói xong, cũng không cho Phùng Chí Viễn cơ hội hỏi tại sao, trực tiếp lên một chiếc xe hơi màu đen chạy đến bệnh viện.

Tuy Phùng Chí Viễn không biết lúc đó trên thuyền rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết Tiêu Trường Hà đã nhìn thấy gì, nhưng có thể khiến Tiêu Trường Hà trực tiếp từ bỏ kế hoạch kéo dài ba đời này.

Tin rằng chuyện xảy ra lúc đó, chắc chắn có thể thay đổi nhận thức của ông ta về toàn bộ sự việc, sau khi định nghĩa lại rồi từ bỏ mới là quyết định tốt nhất.

"Cô chủ, cô không sao chứ?" Bên kia, người của Sơn Trang Quy Vân nhìn thấy Điền Tư Manh cũng ùa lên.

Cơn bão đột ngột xuất hiện trên biển lúc nãy khiến họ bó tay bất lực, căn bản không có thời gian cũng chẳng có cơ hội triển khai giải cứu Điền Tư Manh trên thuyền.

"Không sao, về trước đi." Thái độ của Điền Tư Manh lúc này không khác Tiêu Trường Hà là mấy.

Thứ đó, đương nhiên là bọn họ không có năng lực mang đi, hoặc nói đúng hơn thực ra mấy thứ đó không phải là thứ thực sự ở trong Biển Đen.

Thứ thực sự nằm trong tay Tô Vũ, nhưng Tô Vũ có thể khống chế mấy con quái vật kia, thậm chí hô mưa gọi gió nắm giữ sấm sét, bọn họ lấy gì mà tranh với người ta chứ?

Hiện tại điều có thể làm chính là ôm chặt cái đùi Tô Vũ, tìm kiếm sự phát triển lâu dài sau này, đây mới là việc cấp bách.

Mà rõ ràng, lúc này Tô Vũ chắc chắn có việc gấp cần làm. Đợi lát nữa Điền Tư Manh sẽ tìm cách tiếp xúc lại với Tô Vũ, bởi vì giữa họ vẫn còn lời cá cược chưa hoàn thành cần thực hiện.

...

Sau khi trải qua gần một tiếng đồng hồ, cuối cùng Tô Vũ cũng khâu lại hoàn toàn vết thương trên tim Tiểu Thúy, cứ như chưa từng bị thương vậy.

Sau khi tiếp tục loại bỏ máu ứ đọng trong ổ bụng của cô ấy, Tô Vũ thở một hơi thật dài.

"Sư phụ, vậy là xong rồi ạ?" Nhìn Tô Vũ đã ngồi bên cạnh nghỉ ngơi, Tiêu Tuyết Ny biết chắc hẳn đã hoàn thành việc lớn rồi.

"Vậy bây giờ nên làm sao đây ạ?" Tiêu Tuyết Ny ngơ ngác nhìn Tô Vũ hỏi, bởi vì với tình hình của Tiểu Thúy lúc này, ngoài việc vẫn còn nhiệt độ cơ thể, cô ấy thực sự sẽ tưởng Tiểu Thúy đã chết rồi.

"Hơn nửa lượng máu tươi trong cơ thể cô ấy đã mất, biết phải làm sao không?" Hàm ý của Tô Vũ chính là phải bổ sung phần máu tươi mà Tiểu Thúy đã mất đó.