Trên thực tế tối qua, hai người say khướt đi trên đường lớn, Bạch Nhãn Hạt Tử cũng dầm mưa, nói đến phát bệnh, lẽ ra Bạch Nhãn Hạt Tử phải phát bệnh sớm hơn Phó Cổ mới đúng, vậy mà lão già này lại chẳng sao cả.
Nguyên nhân đơn giản là vì, lúc trước Mao Đầu cắn ông ta một cái, mà Mao Đầu lại là linh thú độc nhất vô nhị trên thế giới, toàn thân nó đều là báu vật, đừng nhìn bề ngoài bị cắn một cái mà lầm, trên thực tế đối với Bạch Nhãn Hạt Tử mà nói thì đó lại là một khoản tài sản quý giá, bởi nó biểu thị rằng ông ta sẽ bách độc. bất xâm.
"Tuyết Ny, sư phụ của cháu có phải đến bệnh viện rồi không." Tiêu Tuyết Ny vừa về tới văn phòng, Đới An đã như bám sát thời gian mà tới.
"Sao chú biết?" Tiêu Tuyết Ny nhướng mày nói.
"Cháu đừng quan tâm làm sao chú biết, cháu mau nói cho chú bi đang ở đâu?" Đới An xoa tay có vẻ hơi kích động hỏi.
"Phòng bệnh 513, chú tự đi tìm anh ấy đi, đừng trách cháu không nhắc nhở nhé, anh ấy không muốn gặp thì cũng không liên quan gì đến cháu đâu. Thôi được rồi, cháu còn phải đi thăm rất nhiều bệnh nhân." Tiêu Tuyết Ny nói một câu xong, ôm mấy tập tài liệu trong tay rời khỏi văn phòng.
"Cốc cốc cốc!"
Đới An quay đầu chạy ngay tới cửa phòng bệnh tầng 5, liếc nhìn vào trong rồi phát hiện Tô Vũ đúng là ở bên trong, vì thế xuất phát từ phép lịch sự, ông ta nhẹ nhàng gõ cửa phòng bệnh.
Tô Vũ quay đầu nhìn, phát hiện Đới An ở bên ngoài gật đầu cúi chào anh liên tục.
Tô Vũ thở dài, lắc đầu rồi nói với Mã Hiểu Lộ: "Anh ra ngoài một lát, có người tìm anh."
Mã Hiểu Lộ đang trò chuyện với Tiểu Thúy, cũng không để ý lắm nên gật đầu.
Tô Vũ đứng dậy bước ra ngoài, khoanh tay trước ngực nói: "Viện trưởng, bệnh viện có nhiều bệnh nhân như thế, ông còn rảnh rang đến thăm phòng bệnh cơ à?” Ý mỉa mai của Tô Vũ hết sức rõ ràng.
Đới An cười ngượng ngùng rồi nói: "Tô tiên sinh, chúng ta nói chuyện riêng một chút đi, tôi có rất nhiều kiến thức chuyên môn y học muốn thỉnh giáo cậu."
Thái độ của Đới An nhìn qua cũng tương đối chân thành, chỉ là Tô Vũ lại chẳng có hứng thú như vậy, nhíu mày nói: "Ồ, viện trưởng còn có kiến thức chuyên môn y học gì cần phải thỉnh giáo một người ngoài ngành y như tôi chứ?”
Tối qua, ông ta và vị bác sĩ Lý kia cứ một câu một chữ "người ngoài ngành y" để gọi Tô Vũ, sao bây giờ lại quay ngoắt lại còn có vấn đề cần thỉnh giáo anh.
Đới An cười ngượng ngùng, quả thực giống như Tô Vũ nói, trước tối qua ông ta vẫn hơi coi thường Tô Vũ, dù sao loại người này đúng là không hề có chút tư cách nào, gọi anh là người ngoài ngành y cũng chẳng quá đáng chút nào.
Chỉ là ông ta cũng thực sự nghĩ mãi không ra, chính người ngoài ngành y này lại tạo ra nhiều kỳ tích đến vậy, hôm nay nói là thỉnh giáo, chẳng bằng nói là chứng thực thì sẽ thích hợp hơn một chút.
Trước danh vọng và lợi ích, rất nhiều người sẽ vứt bỏ rất nhiều thứ, nếu không sẽ chẳng có câu nói bất chấp thủ đoạn và kiên quyết đạt được mục đích.
Đới An cũng không ngoại lệ, phải biết người đang đứng trước mặt mình, người ngoài ngành y này, nếu mình có thể khai thác ra, không chỉ là thành tựu cho ông ta, cũng có thể khiến bản thân từ nay đứng trên đỉnh cao nhân sinh.
Vì vậy Đới An gạt bỏ thân phận viện trưởng của mình, cung kính nói: "Tô tiên sinh nói đúng, từ xưa đến nay, giang hồ vốn là nơi nhân tài xuất hiện lớp lớp. Xin thứ lỗi cho đôi mắt thiển cận của tôi trước đây, không thể nhận ra tài năng lớn của tiên sinh, mong tiên sinh đừng giận."
Đới An cứ "tiên sinh" này "tiên sinh" nọ, quả thực khiến Tô Vũ cảm thấy hơi không được tự nhiên, bèn đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Được rồi, ông có gì thì cứ nói thẳng đi."
Đới An liếm môi nói: "Tôi muốn hỏi Tô tiên sinh, lần trước bệnh nhân bạch cầu, người tên Điền Tiểu Quân ấy, có phải do tiên sinh ra tay chữa khỏi không?"
Đới An đang chứng thực, ngay cả bây giờ Đới An vẫn đầy nghi hoặc về báo cáo y tế chẩn đoán nhầm về bệnh nhân bạch cầu lần trước.
Bởi đó là bệnh nhân bạch cầu giai đoạn cuối được cả hai bệnh viện xác định, sao có thể nói chẩn đoán nhầm là chẩn đoán nhầm được chứ?
Tô Vũ do dự một chút, cái gọi là, người sáng suốt không làm chuyện mờ ám, nếu là do mình làm thì không cần che giấu.
Tô Vũ gật đầu, không trả lời, coi như là thừa nhận.
Nhìn thấy thế, Đới An siết chặt năm tay mình rồi nói tiếp: "Tô tiên sinh đúng là thần nhân, đó có thể nói là nan đề mà cho đến nay giới y học vẫn chưa ai có thể công phá, nước Hoa Hạ chúng ta có thể xuất hiện một nhân tài như tiên sinh, thật là điều may mắn cho quốc gia."
Đới An nói vài ba câu đã đội mũ cao tâng bốc cho Tô Vũ, trực tiếp nâng lên †ầm vinh dự quốc gia.
"Haha, viện trưởng quá khen rồi, chỉ là một vài bài thuốc dân gian thôi, cộng. thêm may mắn mà thôi. Hơn nữa bây giờ cũng chưa xác định Điền Tiểu Quân sẽ không tái phát đúng không." Tô Vũ khiêm tốn nói.
Ý của lời này là đang nói với Đới An, những gì mình dùng chỉ là bài thuốc dân gian trên giang hồ thôi, nói cách khác, chính là chó ngáp phải ruồi, ông mà bắt tôi lấy ra phương án điều trị theo quy định trong bệnh viện, tôi thật sự chịu thua, không lấy ra được.