Nào ngờ, trên đường lái về phòng trưng bày, vì Mã Hiểu Lộ đang vui vẻ đắc ý, chiếc Beetle lệch sang bên cạnh, chỉ nghe "Cạch" một tiếng, đầu xe đâm vào một biển đèn bên cạnh, tiếp đó, biển đèn lắc lư rồi "Bịch" một tiếng đổ xuống, vừa hay rơi trúng một chiếc xe đối diện.
May mà Mã Hiểu Lộ phản ứng kịp thời đạp phanh lại, chỉ là khi cô ngẩng đầu nhìn lên, lập tức giật mình, quay đầu nhìn Tô Vũ đáng thương vô cùng nói: "Chồng yêu, lần này có lẽ em thực sự thành người phụ nữ phá của rồi."
Tô Vũ cũng nhìn qua rồi khinh thường nói: "Có gì đâu, chẳng qua là đâm hỏng một chiếc xe thôi mà."
Mã Hiểu Lộ chu môi không dám nhìn thẳng vào Tô Vũ, bởi vì Tô Vũ có lẽ không biết, nhưng Mã Hiểu Lộ lại biết.
Chiếc xe vừa bị biển đèn rơi trúng kia không phải xe bình thường, đó là một chiếc Ferrari 488, giá thị trường vài triệu đấy.
Cô nhân viên lúc nãy vội chạy tới nói với hai người trong xe: "Hai vị không sao chứ? Thực sự ngại quá, vì mấy hôm nữa sẽ có triển lãm xe, nên bên này có đặt một biển đèn, khiến đường vốn đã hẹp lại càng hẹp hơn."
Mã Hiểu Lộ mỉm cười ngượng ngùng: "Không sao, không sao!" Cô biết, tiếp theo chắc chắn cửa hàng sẽ đòi cô bồi thường.
Cô nhân viên cũng không nói gì, mọi thứ đều nên suy nghĩ cho an toàn của khách hàng.
Hơn nữa, cũng đúng là do biển đèn của cửa hàng chiếm mất lối đi, nên không thể đổ hết trách nhiệm cho Mã Hiểu Lộ được.
Nhưng chị Tôn đang chạy tới từ xa thì không nghĩ vậy.
Chỉ thấy cô ta hùng hổ chạy tới, vừa thấy đầu chiếc Ferrari đã bị biển đèn đập lõm xuống, nhiều chỗ bị trây xước, cô ta đã thấy tim mình rỉ máu.
Bởi vì chiếc xe này đã được một vị công tử đặt trước, nói cách khác đã coi như bán đi rồi, nếu vì trầy xước mà người ta không mua nữa, thì cô ta lỗ to.
"Cô lái xe kiểu gì vậy, cô xuống đây, cô nhìn kỹ cho tôi, xe đã bị cô làm thành ra dáng vẻ gì rồi." Chị Tôn vừa nói vừa trực tiếp mở cửa ghế lái, Mã Hiểu Lộ cũng tự biết mình sai nên bước xuống.
Liên tục gật đầu nói: "Thực sự xin lỗi, là tôi lái xe bất cẩn."
"Xin lỗi thì có ích gì? Gô biết chiếc xe này đáng giá bao nhiêu tiền không? Cô tùy tiện chạm vào được sao?" Mã Hiểu Lộ đã xin lỗi rồi, nhưng chị Tôn vẫn gắt gỏng không chịu nhượng bộ.
'Tô Vũ muốn tiến lên lý luận với cô ta, nhưng bị Mã Hiểu Lộ kéo lại, bởi vì dù sao mình cũng sai trước, cho dù đối phương yêu cầu bồi thường thì cô cũng chỉ có thể đồng ý.
Chỉ là số tiền bồi thường này có lẽ đủ để mua một chiếc Volkswagen Beetle rồi, nghĩ đến đây, Mã Hiểu Lộ cảm thấy tim mình rỉ máu.
"Thực sự xin lỗi, là do tôi hấp tấp, chúng tôi sẽ bồi thường theo giá." Mã Hiểu Lộ vừa kéo Tô Vũ, vừa cúi người xin lỗi chị Tôn, hơn nữa tỏ ý sẽ bồi thường.
Lúc nãy chị Tôn vốn đã có chút oán hận với Mã Hiểu Lộ, chỉ thấy cô ta lạnh lùng hừ một tiếng: "Bồi thường, các người bồi thường nổi sao? Đây là xe nhập khẩu, cho dù chỉ trầy một miếng sơn, cũng phải nhập từ nước ngoài, các người lấy gì mà bồi thường?”
Lời này vừa nói ra, Tô Vũ cũng không thể chịu đựng nổi nữa, vợ mình đã vì sự hấp tấp của bản thân mà xin lỗi, lại còn hứa sẽ bồi thường, mà đối phương chỉ là một nhân viên bán hàng nhỏ bé lại dám gắt gỏng ở đây, nếu Tô Vũ không làm gì thì còn tính là đàn ông nữa không?
Nhưng, Tô Vũ vừa định mở miệng, thì cô nhân viên lúc nấy đã nhìn chị Tôn nói: "Chị Tôn, cũng không thể hoàn toàn trách cô ấy được, là biển đèn của chúng ta che mất đường, chúng ta cũng có một phần trách nhiệm..."
Lời của cô ấy chưa dứt đã bị chị Tôn mắng xối xả: "Cô biết gì chứ? Không phải trách nhiệm của họ chẳng lẽ là trách nhiệm của cô à? Hay cô bồi thường đi?"
Lời này lập tức khiến cô nhân viên kia không dám lên tiếng nữa, dù sao khách của mình lái xe thử, mình không theo sát cả quá trình, dẫn đến xảy ra sự cố, ít nhiều gì cũng có trách nhiệm của mình.
Mà nếu là xe khác thì còn đỡ, lại đúng vào chiếc xe đắt tiền như vậy, cô ấy mới đến đây tháng trước nên chỉ có lương cơ bản, nếu bắt cô ấy bồi thường, chỉ bằng bán luôn cô ấy đi.
Vốn dĩ Mã Hiểu Lộ còn định xin lỗi, nhưng Tô Vũ lại kéo cô ra sau lưng mình, nhìn chị Tôn nói: "Cô nói đi, chiếc xe này bao nhiêu tiền, tôi mua."