Thực ra đây chính là cách báo thù Tô Vũ tàn nhẫn nhất mà Từ Nguyên nghĩ ra.
Ngoài ra, anh ta cũng chẳng làm được gì khác.
Sau đó, Mã Hiểu Lộ nhìn Từ Nguyên nói: "Anh có gan không?"
Từ Nguyên không hiểu Mã Hiểu Lộ đang nói gì, nhíu mày nghỉ hoặc:
"Phu nhân có ý gì vậy?”
"Anh không phải nói anh thích Thẩm Hân Duyệt sao? Vì cô ta mà anh có thể làm bất cứ điều gì phải không?" Mã Hiểu Lộ nhìn Từ Nguyên hỏi một cách kiên quyết.
Từ Nguyên không cần suy nghĩ đã gật đầu. Hôm nay đến tìm Mã Hiểu Lộ, anh ta đã đập nồi dìm thuyền, không thèm đếm xỉa gì nữa rồi.
Phải biết rằng, sau khi Mã Hiểu Lộ biết chuyện này, Tô Vũ chắc chắn sẽ biết là do anh ta mách lẻo. Như người ta nói, lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, Tô Vũ chắc chắn sẽ không tha cho anh ta dễ dàng. ngôn tình hài
Thực ra đây vẫn là do lo lắng quá mà rối trí. Phải biết rằng cho dù Tô Vũ và Thẩm Hân Duyệt ngoại tình, chẳng lẽ họ không nên tìm một chỗ kín đáo không người sao? Sao có thể trực tiếp làm chuyện đó ngay trong nhà Tô Vũ được chứ?
Nhưng Từ Nguyên đã bị cơn giận làm cho mù mịt đầu óc rồi. Đã vậy, Mã Hiểu Lộ sẽ dẫn anh ta phát điên một phen, biết đâu còn giúp anh ta ôm được người đẹp.
"Ừm, tôi dám làm bất cứ điều gì. Phu nhân cứ nói đi, bảo tôi làm gì cũng được." Từ Nguyên cắn răng hạ quyết tâm.
Từ Nguyên bị câu nói này của Mã Hiểu Lộ làm cho sửng sốt, sao lại bắt cóc cô?
"Phu nhân, ý của cô... cô là sao? Tôi... tôi bắt cóc cô để làm gì?" Từ Nguyên nghe xong câu này, cả người đều sợ ngây ra.
Chỉ mách lẻo thôi anh ta đã thấy là chuyện trời long đất lở cóc nữa, anh ta tuyệt đối không dám, thậm chí không dám nghĩ tới.
Từ Nguyên nuốt nước bọt ực một cái. Anh ta vốn tưởng mình dường như đã đủ điên rồ, ai ngờ trước mặt Mã Hiểu Lộ, giống như là phù thủy nhỏ gặp phù thủy lớn, vị phu nhân này mới thực sự là điên cuồng.
"Phu nhân, chắc không ổn đâu, bắt cóc là phạm pháp đấy." Lúc này Từ Nguyên hơi căng thẳng.
Nói về chuyện bắt cóc, anh ta quả thực chưa từng làm. Thực ra những việc nghiêm trọng hơn bắt cóc anh ta đều đã làm rồi, đã sớm có thể nói là trong mắt không còn vương pháp gì nữa.
Bắt cóc thì không phải anh ta không dám, mà là không dám bắt cóc Mã Hiểu Lộ thôi. Phải biết rằng chỉ mách lẻo Tô Vũ thì có lẽ chưa đến mức ra sao.
Nhưng nếu bắt cóc Mã Hiểu Lộ, e rằng Tô Vũ thực sự có thể lấy mạng anh †a.
Mã Hiểu Lộ đập bàn như đang cổ vũ tinh thần cho Từ Nguyên: "Vừa nãy anh còn nói dám làm bất cứ điều gì cơ mà, giờ quay đầu lại đã sợ rồi. Với lại Tô Vũ cũng chưa chắc đã thực sự quan tâm tôi đâu, biết đâu anh bắt cóc tôi thì anh ta còn cảm kích anh ấy chứ, chỉ mong anh giết tôi cho sớm. Hơn nữa tôi là người trong cuộc, nếu tôi không tố cáo anh thì làm sao tính là bắt cóc?”
Từ Nguyên nghe xong, hình như lời Mã Hiểu Lộ nói cũng có chút đạo lý. Nhưng anh ta vẫn thấy hơi điên rồ, đây rõ ràng là đang chơi với lửa mà. "Phu nhân, làm vậy có ổn không? Trong lòng tôi hơi sợ, về nhà cha tôi chắc
chắn sẽ đánh gấy chân tôi mất." Chỉ nghe kế hoạch của Mã Hiểu Lộ thôi, Từ Nguyên đã thấy tim gan run rẩy rồi.
"Yên tâm đi, sẽ không có chuyện gì đâu." Mã Hiểu Lộ võ vai Từ Nguyên nói.
"Sao phu nhân vẫn chưa về thế?" Tô Vũ từ trên lâu đi xuống, hỏi thím Giang.
Thím Giang lắc đầu đáp: "Tôi cũng không biết nữa, theo lẽ thường thì giờ này đáng lẽ phu nhân phải về rồi mới đúng."
Bởi vì bây giờ đã là 6 giờ chiều, theo lý thì đáng lẽ Mã Hiểu Lộ đã về nhà từ sớm rồi.
Tô Vũ lấy điện thoại ra bấm gọi cho Mã Hiểu Lộ.
Ở bên kia, Mã Hiểu Lộ và Từ Nguyên đang ăn đồ nướng ở ven biển, chiếc điện thoại đặt trên bàn đột nhiên reo lên.
Mã Hiểu Lộ liếc nhìn rồi quay lại nói với ông chủ: "Ông chủ, cho chúng tôi thêm một con tôm hùm lớn nữa."
Sau đó bĩu môi thầm nghĩ: Hừ, giờ mới gọi cho em.
Tiếp đó, cô nháy mắt ra hiệu cho Từ Nguyên: "Nghe điện thoại đi."
Từ Nguyên nuốt nước bọt nói: "Tôi nghe á?”
Mã Hiểu Lộ đẩy điện thoại đến bên tay Từ Nguyên nói: "Anh bắt cóc tôi rồi, giờ anh đã hạn chế tự do cá nhân của tôi, mau nghe điện thoại đi, nói theo những gì tôi dặn anh trước đó là được."
Từ Nguyên ỡm ờ gật đầu, rồi bắt máy.
"A lô..."
Bên này, nghe giọng nói ấp úng của một người đàn ông, Tô Vũ nhíu mày, anh còn tưởng điện thoại của Mã Hiểu Lộ bị rơi để người khác nhặt được.
"Anh là ai?" Tô Vũ hỏi.
Từ Nguyên căng thẳng xoa xoa tay lên ống quần nói: "Tôi... tôi là Từ Nguyên, phu nhân... phu nhân hiện đang trong tay tôi."
Chỉ với giọng điệu này của Từ Nguyên, làm gì có chút mùi vị bắt cóc nào chứ, thậm chí Tô Vũ còn chẳng nghĩ theo hướng đó.
Chỉ là trong lòng hơi tò mò, sao Mã Hiểu Lộ lại ở cùng Từ Nguyên mà không nói với anh một tiếng.
"Ð, anh đưa máy cho cô ấy đi." Tô Vũ nói xong, Từ Nguyên bịt ống nghe nói nhỏ với Mã Hiểu Lộ.
"Phu nhân, Tô tiên sinh bảo cô nghe điện thoại kìa."
Từ Nguyên vừa dứt lời, sắc mặt Mã Hiểu Lộ lập tức tái nhợt, người này sao. lại thế này, bắt cóc cũng không biết hả.
Nhưng Mã Hiểu Lộ biết, nếu cứ để Từ Nguyên nói tiếp thì chắc sẽ đưa cô về nguyên vẹn mất.