Truyền Nhân Thần Y

Chương 65: C65



“Thôi bỏ đi, anh không muốn nói thì thôi, em ngủ đây.” Sau khi nói xong, Mã Hiểu Lộ kéo chăn trùm kín đầu.

Tô Vũ bất lực lắc đầu, nếu không tại sao lại nói phụ nữ mới là sinh vật đáng sợ nhất trên thế giới chứ? Ngay cả loại người từng nắm giữ nhật nguyệt tinh như Tô Vũ cũng chỉ có thể bó tay.

Có điều sau khi cẩn thận suy nghĩ lại, dường như khoảng thời gian gần đây duyên phụ nữ của anh thật sự rất tốt, đừng nói rằng Mã Hiểu Lộ sẽ ghen tuông, ngay cả Trần Phúc của Dịch Phúc Quán cũng rất hâm mộ Tô Vũ.



Mấy ngày tiếp theo, có rất nhiều tin vui về dịch cúm mới ở thành phố Tân Hải. Tiêu Tuyết Ny gần như trở thành danh y được mọi người chú ý của Hoa Hạ, liên tục xuất hiện trên màn ảnh.

Khi trông chừng y quán ngay cả con ruồi cũng không muốn bay vào, Trần Phúc chỉ có thể nhìn Tô Vũ và rên rỉ thở dài: “Tôi phải nói như thế nào với cậu đây, cậu nhìn cho kỹ đi, nếu cậu không đưa phương thuốc này ra thì hiện giờ phải đổi thành y quán của chúng ta nổi danh như cồn rồi, có khi còn có thể xin độc quyền gì đó nữa chứ.”

Bây giờ thì hay rồi, tiền thì không có, ngay cả tên tuổi cũng không, toàn may áo cưới cho người khác thôi.


Kiểu người như Trần Phúc chính là tâm lý người hẹp hòi điển hình. Nghĩ mà xem cách đây không lâu người hẹp hòi có cơ hội giàu có chỉ trong một đêm nhưng lại trơ mắt nhìn cơ hội này chạy mất khỏi tầm tay, trong lòng chắc chắn còn đau hơn so với việc bị dao cắt.

Có điều đối với Tô Vũ mà nói, những thứ này thật sự không tính là gì. Trên thực tế, Tô Vũ đã đạt được mục đích, đó là để cho nhiều người khỏi phải chịu đựng đau khổ.

Còn về tiền tài gì đó như Trần Phúc nói, Tô Vũ không bao giờ cho rằng đó là thứ cần thiết trong sinh hoạt. Thậm chí đối với Tô Vũ mà nói, tiền tài giống như một đôi giày rách thôi.

Còn cái gọi là danh vọng, Tô Vũ cho rằng mình không cần phải dùng cơ hội như vậy để chứng minh bản thân, bởi vì anh đã chứng minh bản thân từ lâu rồi.

Lúc này, Tiêu Tuyết Ny trên tivi đã đứng lên trước mặt tất cả các phóng viên truyền thông, sau đó nói một cách tràn đầy kính trọng: “Các vị, cảm ơn sự thương yêu của mọi người đối với tôi. Nhưng điều mà tôi muốn nói là thật ra những thứ này cần phải cảm ơn một người. Là tấm lòng rộng rãi của người đó đã giúp tôi tạo phúc cho mọi người, vì vậy tôi muốn gửi lời cảm ơn chân thành đến người đó.”

Nhìn Tiêu Tuyết Ny nói những lời chân thành trên tivi, Tô Vũ hài lòng gật đầu, ít ra cô gái này không quên gốc, cũng không vì nhất thời được tung lên quá cao mà quên mất bản thân.

Tô Vũ nhướng mày bảo Trần Phúc xem tivi và nói: “Thấy chưa, đây là điều mà tôi muốn.”

Trần Phúc bĩu môi nghĩ bụng: Đây là điều mà cậu muốn, điều mà tôi muốn phải đi đâu để tìm bây giờ?

Có điều Trần Phúc không nói những lời này, tuy lần này không kiếm được tiền nhưng không có nghĩa là Dịch Phúc Quán không thu hoạch được gì, phải biết rằng dịch cúm mới này đã được kiểm soát.

Điều này càng chứng tỏ Tô Vũ có kỹ năng tuyệt vời, như ông ta đã nói trước đó, chỉ cần Tô Vũ vẫn còn ở Dịch Phúc Quán thì sớm muộn gì ông ta cũng có thể kiếm lại được số tiền đó.


Ngay khi Trần Phúc cảm thấy kinh doanh ế ẩm muốn nằm trên ghế ngủ, một chiếc xe chợt đỗ trước cửa, cửa kính ở chỗ ghế lái được hạ xuống, là Chu Triết.

Chỉ thấy anh ta vẫy tay với Tô Vũ: “Anh Tô, mau lên xe.”

Tô Vũ khẽ cau mày, đi tới nói: “Làm gì? Muốn mời khách à?”

Lúc này, Tô Vũ nhìn thấy hai người phụ nữ Triệu Phi Phi và Mã Hiểu Lộ rất hưng phấn, hoàn toàn không để ý đến Tô Vũ.

“Anh Tô, anh quên rồi à, lần trước em nói với anh rồi mà, thành phố Tân Hải sắp tổ chức hội triển lãm, anh đã đồng ý đến đó xem mà.” Chu Triết nhắc nhở.

Tô Vũ suy nghĩ một lát, hình như thật sự có chuyện này. Bởi vì trước đó tìm được viên đá hoa mai trong tiệm ngọc thạch có chất lượng trung bình nên Tô Vũ luôn muốn tìm một ngọc thạch khác có màu sắc và hình thức đẹp hơn.

Nhân cơ hội này, có khi thật sự có thể tìm được.

Tô Vũ gật đầu, xoay người nói với Trần Phúc trong cửa hàng: “Tôi có chuyện muốn tan làm trước.”


Trần Phúc nhất thời không phản ứng kịp, thấy Tô Vũ đi về phía xe hơi bèn vội vã nói: “Cái gì vậy hả? Mới sáng ngày ra mà cậu đã tan làm trước, còn coi ông chủ như tôi ra gì không đấy? Tôi có thể coi cậu là bỏ bê công việc đấy.”

Tô Vũ nhún vai nói: “Coi tôi bỏ bê công việc thì tôi xin nghỉ không làm nữa.”

Trần Phúc lập tức cười tươi như hoa nói: “Hì hì, cậu nói cái gì vậy, tôi chỉ nói đùa thôi mà, ra ngoài nhớ chú ý an toàn nhé.”

Anh là thần tài đấy, không thể tùy tiện đắc tội được, hơn nữa bây giờ Dịch Phúc Quán cũng không có chuyện gì làm, cùng lắm mỗi ngày chỉ có một hai người đến bốc thuốc, một mình Trần Phúc có thể làm được.

Mã Hiểu Lộ ngồi trên xe nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa xe. Hai hôm nay cô vẫn đang giận dỗi Tô Vũ.

Triệu Phi Phi thấy bầu không khí hơi lúng túng, bèn lên tiếng: “Tô Vũ, ông chủ của anh được đó, nếu tôi có thể có ông chủ như anh thì tốt quá.”