Khi nghe thấy Lương Siêu không dùng hết sức để đánh và muốn luyện tập thêm vào lần sau, hai người họ run rẩy bò ra ngoài.
“Đừng!”
“Lương đại sư, ngài hiểu lầm rồi, tất cả chuyện xảy ra trước đó đều là hiểu lầm thôi!”
“Đúng vậy, Lương đại sư, chúng tôi gọi Võ trưởng bộ đến cũng chỉ là để ông ta hòa giải mâu thuẫn giữa hai bên nhưng không ngờ tính tình của ông ta lại ngang ngược như vậy, lại còn không biết tự lượng sức khiêu chiến với ngài!”
Cả hai hắt tất nước bẩn lên người Võ Thiên Tích vừa bị đánh tơi bời để rũ sạch mọi trách nhiệm.
Hơn nữa nhìn vào tình hình ngày hôm nay, cũng chỉ có 2 lựa chọn giữa hao tài và gánh chịu tai họa thì hai người chọn cái đầu tiên.
Trước tiên, Ngô Nguyên Trung lập tức đi gọi điện cho giám đốc tài chính của công ty mình và yêu cầu lập tức lấy toàn bộ tiền mặt của công ty gửi vào tài khoản của Lương Siêu!
“Ngô tổng, ngài đùa à? Công ty của chúng ta còn đang nợ chồng chất, chỉ còn dựa vào một số tiền ít ỏi còn lại. Nếu như bây giờ chuyển hết vốn ra ngoài thì nguồn tài chính sẽ bị mất hết và công ty của chúng ta chắc chắn sẽ bị…”
“Giờ lúc nào rồi!”
Ngô Nguyên Trung gấp gáp đến mức chửi ầm lên, lúc này gã ta không cần quan tâm công ty sẽ gặp chuyện gì nhưng gã ta biết rằng nếu mình không tiễn được hung thần Lương Siêu này đi thì gã ta sẽ chết mất!
“Cứ làm theo lời tôi nói, mau chuyển tiền đi!”
“Ngay lập tức, nhanh lên!”
Còn Đào Khiêm lại càng thẳng thắn hơn, gã ta cắn răng lập tức nhờ người soạn thảo hợp đồng chuyển nhượng 30% cổ phần của tập đoàn Dụ Long!
“Lương đại sư, 30% cổ phần của tập đoàn Dụ Long hiện tại tương đương với hơn 8 triệu dựa theo giá thị trường!”
“Nếu như thích thì ngài cứ lấy, từ nay về sau ngài chính là cổ đông lớn thứ 2 của tập đoàn chúng tôi!”
“Thứ 2?”
Lương Siêu nhíu mày hỏi: “Vậy cổ đông đứng đầu là ai?”
“Đương nhiên là tôi rồi.”
Đào Khiêm nói trong vô thức, lúc này Lương Siêu lắc đầu.
“Vậy thì không được.”
“Tôi không có thói quen thua kém người khác. Tôi muốn một nửa cổ phần của ông ở tập đoàn Dụ Long, ông thấy sao?”
“Tôi…”
Vẻ mặt của Đào Khiêm đầy chua xót, trong lòng đang rỉ máu.
Thế nhưng đối mặt với ánh mắt sắc như dao của Lương Siêu, gã ta thật sự không có dũng khí để nói không nên đành miễn cưỡng gật đầu trước rồi nói sau.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
“Lương đại sư, thủ tục chuyển nhượng cổ phần tương đối phiền phức. Hơn nữa, còn liên quan tới người đại diện pháp lý của tập đoàn cho nên…”
“Ừm, tôi hiểu rồi.”
“Giống như Võ Thiên Tích, tôi cho ông một tuần đã đủ chưa?”
“Đủ, quá đủ ạ!”
Đào Khiêm nói xong, Ngô Nguyên Trung cũng vội nói: “Lương đại sư, ngài có thể cho tôi thêm 1 tuần được không? Vừa rồi, giám đốc tài chính của công ty tôi nói rằng trong quỹ còn chưa có đến 8 triệu.”
“Ừm, cũng được.”
Lương Siêu đồng ý sảng khoái, lập tức rời đi với Cung Bình.
Xe vừa rời khỏi biệt thự, Lương Siêu ngồi trên ghế phụ phun ra một ngụm máu đỏ tươi, trên trán đổ mồ hôi lạnh.
Két!
Cung Bình vội đạp phanh xe lại và đỡ lấy hắn: “Tiểu Lương, cậu sao thế? Để tôi đưa cậu tới bệnh viện gần nhất!”
“Không cần đâu ạ.”
Lương Siêu xua tay nói: “Vừa rồi, cháu bị một chưởng của Võ Thiên Tích đánh nội thương, chỉ cần tĩnh dưỡng vài ngày là ổn thôi ạ.”
“Thật sao?”
Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Cung Bình, Lương Siêu cười nói: “Cháu chính là bác sĩ mà nên tôi hiểu rất rõ tình huống của bản thân nên tôi thật sự không sao đâu.”
“Haizz…Được rồi.”
“Vậy tôi sẽ lái xe chậm một chút.”
Bên trong biệt thự Ngô gia, Ngô Nguyên Trung ngồi than thở rồi cười khổ khi nhìn thấy một đống hỗn độn trong phòng khách.
“Sớm biết như vậy, chi bằng cứ đưa tiền trước cho thằng nhãi họ Lương đó là được rồi. Nhưng bây giờ hiềm khích giữa 2 bên ngày càng sâu, e rằng cho dù 1 tuần sau có đưa tiền cho cậu ta thì hắn cũng sẽ không buông tha cho hai người chúng ta đâu mà sẽ còn chơi đùa như mấy con khỉ.”
Đào Khiêm híp mắt nói: “Chuyện đó là chắc chắn rồi, nếu không ông cảm thấy hôm nay thằng nhãi họ Lương đó lại nói chuyện nhẹ nhàng với chúng ta như vậy? Tôi xin hắn thêm 1 tuần thì hắn đồng ý cho ngay 1 tuần?”
“Thằng nhãi này đang muốn chơi trò mèo vờn chuột với chúng ta đấy.”
Nghe vậy, Ngô Nguyên Trung lại càng sợ hãi, môi run rẩy.
“Vậy, vậy phải làm sao bây giờ?”
“Không sao đâu.”
Đào Khiêm cười buồn: “Dù sao tên họ Võ kia cũng là người đứng đầu của 1 phân bộ, lại bị cắt đứt chân tay và tu vi bị phế nữa, e rằng Vũ Minh sẽ không bỏ qua chuyện này đâu. Chắc chắn bọn họ sẽ phái người đi bắt tên họ Lương đó để bảo vệ uy nghiêm của Vũ Minh.”
“Hoặc là cho dù Vũ Minh phái cường giả đi mà không bắt được Lương Siêu. Đừng quên, cô ba của Mộ gia còn chưa ra tay đâu.”
“Đúng thế!”
Ngô Nguyên Trung lập tức phản ứng lại: “ Cô ba Mộ gia kia còn đang muốn động đến Mộ Khuynh Tuyết nên chắc chắn không tránh khỏi sự xung đột với Lương Siêu. Nghe nói, cường giả lần này Mộ gia mời tới thật sự rất mạnh đấy.”
“Đúng vậy.”
Đào Khiêm gật gật đầu, gã ta tiếp tục nói: “Cho nên chỉ cần bảy ngày thôi cũng đủ để dập tắt hoàn toàn trận sóng gió này. Còn việc chúng ta phải làm bây giờ chính là thêm dầu vào lửa đã, đốt lửa càng to càng tốt!”
Vì thế, chiều hôm đó, hai người đã liên lạc với Mộ Liên Y và hẹn gặp riêng cô ta.
Khi biết Võ Thiên Tích bị phế tu vi và chân tay bị chặt đứt, Mộ Liên Y cau mày đầy tức giận.
“Cứ tưởng tên họ Võ kia là người đứng đầu một phân bộ Vũ Minh thế nào, ngay cả một tên miệng còn hôi sữa mà cũng không đối phó được, vậy mà cũng muốn một ân huệ từ Mộ gia của tôi sao?”
“Phi!”
Nghe vậy, Đào Khiêm cười khổ, trước kia cô ba này lúc nào cũng gọi Võ Thiên Tích một câu bác ngọt xớt, thế mà bây giờ nghe tin người ta bị phế thì đã trở thành phế vật trong miệng của cô ta…
Đúng là lòng người dễ đổi thay.
“Cô ba, mong cô bớt giận. Hiện tại dù cô có mắng trưởng bộ thế nào cũng vô ích, quan trọng là cô định giải quyết thằng nhãi họ Lương kia thế nào?”
Ngô Nguyên Trung vội tiếp lời nói: “Cô ba, vị đại sư mà Mộ gia mời khi nào tới?”
Mộ Liên Y liếc mắt nhìn hai người nói: “Chuyện nhỏ như vậy mà cũng làm phiền đại sư ra tay, vậy chẳng khác nào nói Mộ gia tôi bất tài sao?”
“Hai người không cần quan tâm tới chuyện này.”
“Nhưng mà…”
Hai người còn chưa kịp thêm dầu vào lửa thì Mộ Liên Y đã lên tiếng ngắt lời.
“Được rồi, đừng tưởng là tôi không biết 2 người đang nghĩ gì. Hai người muốn mượn con dao sắc bén là Mộ gia để diệt trừ kẻ địch của hai người chứ gì. Hừ, hai người còn chưa đủ tư cách đâu.”
Nói xong, Mộ Liên rời đi với vẻ kiêu ngạo.
Khi hoàng hôn buông xuống.
Sau khi Lương Siêu điều chỉnh hơi thở một lúc lâu, hắn cảm thấy tình trạng của mình đã khá hơn một chút.
Nhớ lại ban ngày ở biệt thự Ngô gia, Võ Thiên Tích nói rằng sẽ có người ra tay với Mộ Khuynh Tuyết. Sau khi do dự một hồi, hắn vẫn đi gọi một cuộc điện thoại cho Mộ Khuynh Tuyết.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối.
“Người của anh đang ở đây đấy, vậy mà anh còn nhớ đến tôi. Lương Siêu, anh đúng là không thành thật nha.”
“Không phải là anh đang trốn trong nhà vệ sinh để gọi điện thoại đấy chứ?”
“Nói thẳng đi, có chuyện gì?”
“Anh muốn tán tỉnh tôi hay là…”
“Muốn mắc sai lầm giống như những người đàn ông khác à?”