Truyền Nhân Thiên Y

Chương 162: Bạch Vân Hi thay hình đổi dạng



Nghe Lăng Vũ đã thay đổi xưng hô dành cho Thiên Huyền, Lương Siêu cười cười, cũng chắp tay với ông ta, tôn kính gọi một tiếng Lăng Lão.

Lê Uyển hừ lạnh một tiếng rồi không so đo nữa, chỉ đưa mắt dò hỏi Lương Siêu.

"Tiểu Siêu, bây giờ con còn chịu xem bệnh cho cái tên già mà không đứng đắn này không? Không muốn thì chúng ta lập tức đi, yên lặng chờ ba năm năm sau tên già mất nết này co quắp trên giường không động đậy."

"Móa, sư muội, không cần hung ác như thế đó chứ?"

Nhìn dáng vẻ khoe mẽ của Lăng Vũ, Lương Siêu không khỏi cười một tiếng, dùng tay ra hiệu mời, bảo ông ta nằm xuống giường rồi bắt đầu bắt mạch.

Rất nhanh, hắn nhíu nhíu mày.

Lăng Vũ thấy thế thì cười hỏi: "Ranh con, làm sao vậy?"

"Trước đó sư nương của cậu bảo cậu ghê gớm lắm, nói cậu có thể trị hết Hỗn Độc tích tụ nhiều năm trong cơ thế cô ấy, vết thương của ta cũng không tính là gì đúng không?"

"Ừm, thật sự có thể trị." Lương Siêu gật gật đầu trấn an ông ta trước, sau đó lại thay đổi câu chuyện: "Chỉ là, vết thương của ông chủ yếu bắt nguồn từ một loại độc rất kì lạ."

"Loại độc này trước đó tôi chưa bao giờ thấy qua, nhưng nếu đoán không sai thì nó đến từ giới Ninja của nước Hoa Anh Đào đúng không?"

"Ha ha, nói không sai chút nào!" Lăng Vũ khen ngợi gật đầu, hững hờ nói: "Mấy năm trước, giới Ninja nước Hoa Anh Đào lại muốn gây chuyện, phái không ít cường giả lẻn vào Viêm Hạ."

"Lão hủ đánh với một Thần Nhẫn trong đó một ngày một đêm, cuối cùng hôi coi thường nên bị tên âm hiểm kia đánh lén, trúng Nhẫn độc đặc thù của tên kia."

"Thần Nhẫn..." Lương Siêu cười khổ, loại ninja cấp bậc kia đã coi như mạnh nhất trong giới Ninja nước Hoa Anh Đào, chiến lực không thua kém cường giả cấp Nguyên Anh trong giới võ đạo Viêm Hạ bao nhiêu!

"Sau đó thì sao? Thần Nhẫn kia trốn về nước Hoa Anh Đào rồi?"

"Trốn?" Lăng Vũ cười nhạo một tiếng, lập tức nhìn Khương Nhu đứng hầu bên giường.

"Bởi vì hảo hán không đề cập tới chuyện năm đó, ta nói ra thì không có ý nghĩa, Tiểu Nhu, con nói cho thằng nhãi này đi."

"Vâng." Khương Nhu cười đáp, nói: "Cuối cùng Thần Nhẫn kia chết trong tay sư phụ tôi, nghe nói còn bị băm thành tám khúc, cuối cùng ngâm trong Formalin trong bị làm thành tiêu bản."

Lương Siêu: "..."

Quả nhiên, có tư cách làm tình địch của ông già Thiên Huyền đều con mẹ nó không phải đèn cạn dầu, cũng là một kẻ hung ác!



Một lát sau, Lương Siêu bắt đầu châm cứu cho Lăng Vũ.

Mà có kinh nghiệm châm cứu cho Lê Uyển trước đó nên có thể nói hắn thi triển ra Cửu Thiên Vô Cực Châm Quyết đã thuận buồm xuôi gió.

Cùng lúc đó, Đế Kinh, tổng bộ Võ Minh.

Một ông lão, hai người trung niên rời khỏi đại sảnh nhiệm vụ, lại đi tới một quảng trường nhỏ.

Nhìn những người trẻ tuổi đang tu luyện kia, ông lão tiến lên một bước, nói với giọng oang oang: "Chúng ta vừa nhận một nhiệm vụ, nói là bộ chủ phân bộ Xuyên Nam bị một người trẻ tuổi ngông cuồng phế tu vi, còn gãy gãy tứ chi."

"Ngày mai chúng ta sẽ tiến đến Xuyên Nam, chém giết người trẻ tuổi ngông cuồng kia để bảo vệ uy nghiêm của Võ Minh."

"Theo tình báo, thanh niên kia mới vào Thiên Tượng, nhưng bên cạnh còn có một người đàn bà cảnh giới Thiên Tượng hỗ trợ."

"Độ khó nhiệm vụ, cấp thấp, nếu có người nào muốn đi theo kiếm chút công lao thì hiện tại có thể báo danh, chúng tôi sẽ chọn a người ưu tú từ trong đó."

Nghe xong, tất cả mọi người nhao nhao mở mắt ra, rất hứng thú với chuyện này, lập tức bắt đầu tấp nập báo danh.

Nhưng cuối cùng, sau khi một thanh niên áo trắng đứng lên, những người khác lập tức hành quân lặng lẽ, hậm hực ngậm miệng lại. Thanh niên áo trắng này vừa gia nhập tổng bộ hôm qua, nhưng vừa đến đã không nói hai lời lợi dụng thực lực cực mạnh quét ngang hơn chín phần lực lượng ở đây!

Phải biết là trong quảng trường này, tất cả đều là người nổi bật thế hệ trẻ được tổng bộ Võ Minh bồi dưỡng trọng điểm.

Thiếu niên tông sư như rau cải trắng ở đây, vớ một phát là một nắm lớn!

Nhưng tu vi của thanh niên áo trắng này đã đạt tới trung kỳ cảnh giới Thiên Tượng!

"Ai, biến thái này cũng muốn giành một ngụm canh thịt như thế với chúng ra, quả thực không có thiên lý!"

"Anh nói chuyện buồn cười, đâu ra thiên lý chứ? Có lẽ chỉ có những tên biến thái Long Đường mới có khả năng sánh vai với thực lực của người này."

"Ừm, đúng vậy, quân tinh duệ trong Hổ Đường cũng không sánh bằng nổi, đã đánh không lại, vậy không tranh với hắn là được chứ gì."

"..."

Ông lão kia thấy thế, không khỏi bắt đầu tò mò đánh giá thanh niên áo trắng kia, lập tức gật gật đầu.

"Ừm, ngươi rất không tệ, có muốn làm đệ tử của lão hủ không?"

Nghe xong, đám người nhao nhao ném ánh mắt hâm mộ về hướng thanh niên áo trắng kia.



Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất

Mà thanh niên áo trắng kia cũng rất biết điều, lập tức quỳ xuống hành lễ bái sư, khiến ông lão kia thỏa mãn cười ha hả.

"Tốt, tốt! Sau này con chính là đệ tử cuối cùng của Hoàng Uy này!"

"Đứng lên đi, báo ra tên của con."

Thanh niên áo trắng nghe lời đứng lên, ngẩng đầu nhếch miệng cười một tiếng.

"Đệ tử họ Bạch, tên Vân Hi, là con trai của bộ chủ phân bộ Võ Minh Trấn Giang, Bạch Thiên Nam."

"Bạch Vân Hi?" Ông lão gật gật đầu: "Ừm, cái tên rất hay, xuất thân cũng tốt, vậy để con tùy ý chọn mấy người trong Hổ Đường, ngày mai cùng theo đội lên đường đi."

"Vâng, đệ tử tuân lệnh sư phụ."

Đợi ông lão và hai người trung niên kia đi rồi Bạch Vân Hi chậm rãi ngẩng đầu, liếm liếm bờ môi có vẻ hơi đỏ của mình, lại lộ ra ý cười cực kỳ khát máu.

"Lương Siêu... Chỉ sợ mày nghĩ nát óc cũng không ngờ lần trả thù này của tao lại đến nhanh như vậy?"

"Ngày mai gặp mặt, tao..."

"Thật sự rất chờ mong đấy."

Sau một giờ, Lương Siêu châm cứu xong lại kê một toa thuốc, chuẩn bị đến tiệm thuốc bốc, mà Lăng Vũ lại đuổi Khương Nhu ra ngoài để cô đi cùng Lương Siêu.

Đợi hai người rời đi, ông ta lại nhướng đôi mày trắng lên, nhìn về phía Lê Uyển.

"Sư muội, tên đệ tử mà lão già Thiên Huyền kia thu thật sự có chút khó lường... Muội không có ý định nói gì với sư huynh sao?"

"Nói cái gì?"

Thấy Lê Uyển còn giả vờ ngây ngốc với mình, Lăng Vũ gấp đến độ vỗ trán.

"Tất nhiên là phù văn ở mi tâm của thằng nhãi kia! Vừa rồi ta chỉ nhìn hai lần nên không thấy rõ, nhưng cũng biết nó có nghĩa là gì, chỉ có người có được Tiên Thiên Linh Thể thì trong cơ thể mới có loại phù văn đặc thù này!"

"Tiên Thiên Linh Thể được biết đến tổng cộng có tám loại, rốt cục thằng nhãi kia là loại nào?"