Truyền Nhân Thiên Y

Chương 166: Múa thoát y



Ồ!

Đám người lại xôn xao lần nữa, nhanh chóng dừng lại chuyện đang làm để hóng hớt.

Tất cả đều ngạc nhiên nhìn Cung Vũ, được thiếu đông gia của truyền thông Thiên Ngu ưu ái, đối với tất cả mọi người ở đây mà nói là chuyện có thể gặp chứ không thể cầu.

Nhưng Cung Vũ thì tốt rồi, không biết quý trọng còn chưa tính, vậy mà còn dám liên tục từ chối người ta trước mặt bao nhiêu người ở đây?

Đây là tiết tấu muốn tìm đường chết sao?

Biểu cảm trên mặt Vương Tiểu Lỗi chợt cứng lại, bàn tay đang giơ lên cũng chậm rãi hạ xuống.

"A..."

"Cung Vũ, có phải tôi nể mặt cô nhiều quá rồi phải không?"

Cung Vũ thấy mình và đối phương không còn nói chuyện được nữa, tuy cô cũng không muốn như vậy, nhưng cũng không còn cách nào khác.

Nhận được sự giáo dục từ sớm khiến cô và người khác giới luôn duy trì khoảng cách nhất định.

"Vương tổng, thực xin lỗi."

"Trong nhà tôi còn có chút việc, tôi phải về trước, mọi người ở lại uống rượu vui vẻ." Nói xong cô ấy xoay người rời đi.

Nhưng vừa mới xoay người, Vương Tiểu Lỗi đã tiến lên một bước, bắt lấy cổ tay trắng như ngọc của cô.

"Nơi này là địa bàn của tôi, nếu cô muốn đi thì ít nhất cũng phải có sự đồng ý của tôi mới được đi chứ?"

"Anh, anh muốn làm gì!"

Cung Vũ kinh hoảng kêu lên một tiếng, muốn tránh thoát khỏi bàn tay của Vương Tiểu Lỗi, nhưng càng dùng sức thì đối phương lại siết càng chặt, cuối cùng còn nắm mạnh đến mức cô đau đớn kêu lên thành tiếng.

"Thả tôi ra!"

Vương Tiểu Lỗi hừ lạnh một tiếng, vung tay ném mạnh Cung Vũ vào sàn nhảy, làm cô ngã ngồi trên mặt đất.

"Năm lần bảy lượt đánh thẳng vào mặt tôi như vậy, là do cô nghĩ tôi không làm gì được cô đúng không?"

Ông chủ của truyền thông Thất Tinh thấy thế thì trong lòng hơi trùng xuống.

Nếu vì Cung Vũ mà làm cho Vương Tiểu Lỗi giận chó đánh mèo với minh, hoặc là hủy bỏ chuyện thu mua, đến lúc đó chỉ sợ mình muốn khóc cũng không có chỗ để khóc đâu!

Vì thế ông ta lập tức đứng ra tỏ rõ thái độ, chỉ vào Cung Vũ đang ngồi bệt trên sàn nhảy lớn tiếng nói: "Cung Vũ, cô đúng là đồ không biết tốt xấu!”

"Vương thiếu mời cô khiêu vũ là đã nể mặt cô lắm rồi, đáng ra cô nên vui mừng đồng ý, đi thay ngay một bộ váy xinh đẹp đến nhảy cùng Vương thiếu mới đúng!"



"Còn nếu Vương thiếu có để ý tới cô, muốn cô bạn gái bạn gái của ngài ấy thì cô nên chủ động nhảy vào lồng ngực ngài ấy, tận lực moi tim móc phổi đi lấy lòng Vương thiếu mới đúng!"

"Có một chút chuyện vậy cũng không biết làm? Còn cần tôi đến dạy cô sống sao mới được à? Còn vậy nữa thì cô đừng hòng sống sót được trong giới giải trí!”

Sau khi quát mắng một trận, thấy Cung Vũ còn chưa có hành động nào, chỉ lo ôm lấy cổ tay đỏ bừng kia, hai mắt rưng rưng trưng ra vẻ mặt ủy khuất thì ông chủ truyền thông Thất Tinh lập tức tức giận đến dậm chân.

"Tôi đã nói rõ như vậy rồi mà cô còn sững sờ ở đó làm gì? Nhanh đứng dậy đi!”

"Trong phòng thay đồ có chuẩn bị váy cho cô rồi, mau đi thay rồi ra ngoài khiêu vũ với Vương thiếu!"

Nghe vậy, Cung Vũ cắn răng đứng lên, lau khô nước mắt, nhưng cô không đi về phía phòng thay đồ, mà là đi về phía cửa lớn, muốn rời khỏi nơi đây.

Này!

Ánh mắt Vương Tiểu Lỗi đột nhiên phát lạnh, hai tên vệ sĩ của anh ta thấy thế thì lập tức tiến lên áp giải Cung Vũ, dưới ánh mắt ra hiệu của Vương Tiểu Lỗi, kéo cô trở về sàn nhảy.

"Anh, các anh muốn làm gì!"

"Buông tôi ra!"

"Buông cô ấy ra."

Vương Tiểu Lỗi phất tay nhẹ giọng nói một câu, đợi hai tên vệ sĩ buông tay ra cho Cung Vũ đứng lên, mới nói tiếp: "Xem ra, cô đã quyết tâm không muốn khiêu vũ với tôi rồi.”

"Ừm, thôi được rồi, nếu cô không muốn nhảy với tôi thì cô cứ tự nhảy đi."

Nói xong, anh ta cầm lấy một cái micro, nhếch miệng cười hỏi: "Nào, các vị ở đây hãy lớn tiếng nói cho tôi biết, các vị muốn xem nữ thần của chúng ta nhảy cái gì nào!"

Vương Tiểu Lỗi vừa hỏi xong, toàn hiện trường lại lâm vào im lặng, tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, không ai rõ Vương Tiểu Lỗi có ý gì.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất

Một lát sau.

Thấy chưa có ai trả lời, Vương Tiểu Lỗi thầm mắng một tiếng, lúc này chỉ về phía một nam minh tinh vừa mới nổi lên.

"Cậu nói xem, cậu muốn xem Cung Vũ múa cái gì?"

"A?"

Nam minh tinh kia sửng sốt một chút, sau khi cúi đầu suy nghĩ một chút thì dè dặt trả lời: "Múa ba lê?”

"Tôi nghe nói Cung Vũ đã học múa ba lê từ nhỏ, chắc chắn kĩ năng cũng không tệ đâu, nếu cô ấy múa như vậy thì chắc chắn..."

"Chắc chắn mọi người sẽ rất thích!"

Vương Tiểu Lỗi đen mặt mắng một câu, nói: "Cậu có phải là đàn ông không vậy? Đã tới đây rồi mà còn giả vờ ngay thẳng gì nữa? Ngày thường mấy người đến hộp đêm để xem các vũ công múa ba lê sao?”



Hộp đêm?

Vũ công?

Vừa nghe đến đây, mọi người lập tức hiểu ra, lại bắt đầu ồn ào lần nữa.

"Múa cột!"

"Tôi muốn xem nữ thần múa cột! Chỉ cần khiêu vũ xung quanh cột thôi cũng được!"

"Múa bụng, tôi muốn xem người đẹp Cung Vũ lắc bụng!"

"Múa bụng rắm, múa bụng có cái gì đẹp, không đã riềng gì cả, đã múa thì phải múa thoát y!"

Không biết là ai nói ra một câu như vậy, câu nói vừa vang lên đã được mọi người ở đây hưởng ứng nhiệt tình.

"Đúng, vậy thì múa thoát y đi!"

"Múa thoát y!"

"Múa thoát y!"

Tiếng la hét càng lúc càng lớn, lúc này Vương Tiểu Lỗi nhếch miệng nở nụ cười, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Cung Vũ đang dần trắng bệch, nói: "Nữ thần Cung Vũ, cô nghe thấy chưa?"

"Nếu mọi người đều muốn xem cô múa thoát y, vậy thì cô cứ múa một màn cho mọi người vui đi."

Nói xong, Vương Tiểu Lỗi ngồi xuống, ung dung phất phất tay.

"Nào, ai có máy ảnh thì mở hết lên cho tôi!"

"Những người không có máy ảnh thì lấy điện thoại ra, bật nút quay video đi!"

"Cảnh tượng nữ thần Cung Vũ nhảy thoát y là cảnh ngàn năm có một, sau khi quay được để dành lại sau này lén chui vào chăn xem cũng được, hoặc là khi cần hâm nóng tình cảm lấy ra xem cũng được, tôi cam đoan đến lúc đó tình thú giữa hai người sẽ được nâng lên một đẳng cấp mới!"

Nói xong, Vương Tiểu Lỗi liền cười rộ lên.

Cung Vũ đứng trên sàn nhảy, cảm nhận hàng loạt ánh mắt trêu tức đang tập trung trên người mình, nghe từng câu từng chữ châm chọc của mọi người, những giọt nước mắt kiên cường cuối cùng cũng nhịn không được nữa mà lăn dài trên hai má.

"Vương Tiểu Lỗi, tôi và anh xưa nay không thù không oán, chỉ vừa mới quen biết đây, vì sao anh lại phải làm khó tôi như vậy chứ!"

"Tôi chỉ muốn về nhà mà thôi, anh đừng có quá đáng!”

"Quá đáng?"

Vương Tiểu Lỗi lại nhếch miệng cười, nói: "Mới nhiêu đây đã chịu không nổi? Mấy chuyện này còn chưa là gì đâu, chuyện quá đáng hơn còn ở phía sau.”