Truyền Nhân Thiên Y

Chương 187: Còn dám mặc cả?



"Hu hu!"

"Các, các người muốn làm gì! Buông ra mau!”

Mặt cung phụng họ Lôi không chút thay đổi nói: "Trước khi đến, Mễ Lặc đại sư đã có dặn dò, nói miệng của cô quá thối, nói chuyện quá đê tiện, cho nên muốn chúng tôi cắt đầu lưỡi rồi đánh gãy răng cô.”

"Tam tiểu thư, xin lỗi."

Nói xong, cung phụng họ Lôi lập tức động thủ.

"A!"

Chỉ nghe Mộ Liên Y kêu thảm thiết một tiếng, ngay sau đó máu tươi không ngừng chảy ra từ trong miệng cô ta, trong đó còn xen lẫn mấy cái răng vỡ vụn...

Thấy cảnh đó, hai người Ngô Nguyên Trung và Đào Khiêm nhất thời có chút buồn nôn.

Mà mặc dù Mộ Khuynh Tuyết là Huyền võ giả, nhưng sau khi nhìn thấy bộ dáng máu me này của Mộ Liên Y, vẫn nhịn không được nhíu chặt mày, nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Thế sự vô thường, lời này quả thật không sai.

Ngay sau đó lại thấy Lương Siêu gật gật đầu, khẽ nói: "Ừm, chuyện này ngược lại có chút ý tứ, tuy còn chưa quá xuất sắc, nhưng cũng không tệ lắm."

Không tệ lắm...

Mộ Liên Y bị chỉnh đến thừa sống thiếu như vậy, thậm chí nửa đời sau cũng bị ảnh hưởng mà chỉ mới xem là không tệ thôi sao?

Khóe miệng Mộ Khuynh Tuyết không khỏi giật giật, vẻ mặt quái dị nhìn chằm chằm Lương Siêu.

Rốt cục tên này nghĩ cái quái gì vậy?

Tự nhiên cảm thấy mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay của hắn thế nào ấy nhỉ?

Rất nhanh, ba người cung phụng của nhà họ Mộ làm xong việc cũng không ngó ngàng gì đến Mộ Liên Y đã hoàn toàn ngất đi nữa, không nói lời nào nữa liền trực tiếp rời đi.

Mộ Khuynh Tuyết vội vàng túm lấy cánh tay Lương Siêu, hỏi: "Rốt cuộc anh đã làm gì? Còn có Miller, rốt cục anh đã đưa gã..."

"Không có gì đâu."

Lương Siêu bình tĩnh nói: "Vốn dĩ lúc trước tôi đã định giết chết tên Mễ Lặc đó rồi, nhưng đối phương lại kiên quyết dù có làm không công cũng phải nhận tôi làm chủ.”

"Mà tôi cái gì cũng tốt, chỉ có cái là quá mềm lòng, cho nên đã đáp ứng, sau đó tôi chỉ nói với gã là Mộ Liên Y này khiến tôi quá khó chịu, gã làm tay sai của tôi đương nhiên cũng phải có chút thành ý xử lý giúp tôi thôi."

Mộ Khuynh Tuyết lại một trận câm nín, đột nhiên cảm giác người đàn ông bên cạnh mình giống như là một cái hố sâu không thấy đáy.



Bên mình còn đang lo lắng hắn đánh không lại tên ma cà rồng kia, mà bên đó người ta sớm thu tên ma cà rồng kia thành đàn em luôn rồi!

Mà giờ phút này người phải lo lắng và sợ hãi nhất chính là Ngô Nguyên Trung và Đào Khiêm.

Mộ Liên Y xong đời rồi.

Tên ma cà rồng được tung hô có thể tiêu diệt Lương Siêu trong chớp mắt, cũng trở thành đàn em của người ta...

Còn hai người họ thì sao?

Giờ làm sao bây giờ đây?

Rất nhanh, khi nhìn thấy ánh mắt Lương Siêu lia tới, hai người lại bất thình lình run rẩy.

"Ngô tổng, Đào tổng."

Lương Siêu cười tủm tỉm hỏi: "Không phải hiện tại hai người đang sứt đầu mẻ trán xoay sở chuyện tiền bạc sao, tại sao giờ hai người còn có thể ở đây cùng Mộ Liên Y?”

Ngô Nguyên Trung sợ tới mức da mặt đều bắt đầu run rẩy, con ngươi Đào Khiêm đảo vòng vòng suy tính nên trả lời như thế nào mới thỏa đáng, cuối cùng vội vàng nói: "Lương đại sư, ngài, ngài ngàn vạn lần đừng hiểu lầm.”

"Hai chúng tôi thật sự không biết cái gì cả, Mộ Liên Y gọi chúng tôi tới đây thì chúng tôi cứ tới thôi, trước đó cũng không biết cô ta muốn chúng tôi đến làm gì..."

Càng nói về sau, âm thanh càng nhỏ.

Lời nói đầy sơ hở này, ngay cả bản thân Đào Khiêm cũng không nói tiếp được, cuối cùng chỉ đổi lấy Lương Siêu và Mộ Khuynh Tuyết cười lạnh một trận.

"Tên họ Đào này, ông thật sự coi tôi là kẻ ngốc phải không?"

"Hay là bởi vì tôi liên tục cho ông nhiều cơ hội cho nên ông cảm thấy tôi là người yếu đuối dễ ức hiếp, cứ nói không biết là có thể lừa gạt cho qua?"

Ực...

Đào Khiêm hung hăng nuốt một ngụm nước bọt lớn, sau cổ bắt đầu tuôn mồ hôi lạnh.

Lại hồi tưởng lại những lời mình vừa nói với Mộ Khuynh Tuyết bên cạch, biết rõ trận này dù là thế nào cũng khó mà vượt qua được, mâu thuẫn với Lương Siêu không cách nào cứu vãn được nữa rồi.

Kế tiếp.

Lương Siêu lại nhấc chân lên, chậm rãi nói: "Không cần nói mấy lời vô nghĩa nữa, hiện tại nhanh chóng giao tất cả gia tài của các người ra, coi như tiền chuộc mạng.”

Này!

Hai người nghe vậy thì trợn to hai mắt, cho dù là hai người bọn họ đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn không ngờ da dày của Lương Siêu lại lớn như vậy, muốn nuốt hết nhà họ Ngô và tập đoàn Dụ Long!

Chuyện này đã vượt quá giới hạn mà bọn họ có thể thừa nhận.



"Không thể nào!"

Ngô Nguyên Trung lập tức từ chối, nói: "Lương Siêu, đúng là bây giờ không cần nói mấy lời nhảm nhí nữa, giới hạn của tôi là điều kiện lúc trước đã nói.”

"Bắt tôi giao ra tất cả tài sản của tập đoàn Ngô thị ra cho cậu, hay thêm một chút nữa cũng không có đâu!"

Đào Khiêm nghe vậy, suy nghĩ một chút cũng lập tức tỏ thái độ.

"Tôi cũng vậy, tôi sẽ giao 50% cổ phần của tập đoàn Dụ Long đã đáp ứng cho cậu, để cậu trở thành cổ đông lớn nhất tập đoàn Dụ Long tôi, đây đã là cực hạn rồi."

"Ha..."

Hai người này lại thành công chọc cười Lương Siêu.

"Các người đang thông báo cho tôi sao? Lúc này rồi mà còn dám mặc cả với tôi sao?”

"Các người lấy đâu ra lá gan đó vậy?"

"Nghe nói lúc trước các người cảm thấy tên ma cà rồng kia rất lợi hại, muốn tôi gọi gã ta lại đây, cho các người trải nghiệm một chút khong? Thử xem gã ta có đồ sát cả gia đình các người không nhỉ?”

Nghe xong, hai người sợ tới mức sắc mặt càng trắng bệch, nhưng rất nhanh Đào Khiêm đã run rẩy nói: "Lương Siêu, cậu, cậu đừng quá kiêu ngạo!”

"Đừng quên, lúc trước cậu còn đắc tội với Võ Minh!"

Nghe Đào Khiêm nhắc tới chuyện này, hai mắt Ngô Nguyên Trung sáng ngời, giống như thấy được cọng rơm cứu mạng mà kêu to hùa theo.

"Đúng vậy!"

"Cậu dám phế đi Võ bộ chủ, còn chặt đứt tứ chi của ông ta, Võ Minh tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cậu!"

"Lúc trước tôi còn nghe Võ bộ chủ nói, tổng bộ Vũ Minh rất nhanh sẽ phái cường giả đến xử lý cậu đấy!"

"Tôi, giờ tôi sẽ gọi điện thoại cho Võ bộ chủ!"

Dần dần, Đào Khiêm cũng có chút lo lắng, chậm rãi bình tĩnh lại.

"Lương Siêu, bây giờ chính bản thân cậu cũng khó bảo toàn được, vậy mà chúng tôi còn đồng ý ra cái giá lớn như vậy để bình ổn việc này, hẳn là cậu phải biết đủ rồi mới đúng."

Vừa dứt lời, điện thoại của Ngô Nguyên Trung cũng vừa được nối máy, chỉ nghe một hồi chuông điện thoại truyền vào từ bên ngoài phòng.

Nhìn đến chỉ thấy mấy người ở tổng bộ Võ Minh Đỗ Bình đang khiên hai cái cáng đi vào.

Trong đó một cái cáng là của bộ chủ phân bộ Võ Minh Xuyên Nam, Võ Thiên Tích.