Truyền Nhân Thiên Y

Chương 30: Không được đổi ý



“Cái gì?”

“Anh muốn từ hôn?”

Liễu Băng Khanh cảm thấy rất ngạc nhiên vì suốt hai ngày nay, cô vẫn luôn rất lo lắng về chuyện bị Liễu Huy Hoàng ép kết hôn nhưng cô không ngờ chồng chưa cưới của mình lại có cùng suy nghĩ với mình.

“Đúng.”

Lương Siêu gật đầu, hắn nói ngắn gọn về kết quả của cuộc trò chuyện với Liễu Huy Hoàng đó là chuyện sống thử trong vòng nửa tháng.

Nghe thấy vậy, Liễu Băng Khanh trầm ngâm.

Cô vẫn hiểu rất rõ tính cách của bố mình, trước đó ông ấy vẫn luôn có thái độ rất cứng rắn, thậm chí còn lấy mối quan hệ bố con ra uy hiếp nhưng bây giờ lùi lại một bước lớn như cũng chính là giới hạn của ông ấy rồi.

“Được.”

“Tôi đồng ý.”

“Tôi cũng sẽ phối hợp trị liệu với anh nhưng anh phải đồng ý trước với tôi 3 điều.”

Liễu Băng Khanh lạnh lùng nói: “Thứ nhất, trong thời gian sống thử, anh không được phép sống ở nhà tôi, thậm chí là nghĩ đến chuyện xấu xa khi ở chung 1 phòng với tôi cũng không được.”

“Không thành vấn đề.”

Lương Siêu vui vẻ đồng ý.

“Thứ 2, anh không được phép lấy cớ chữa bệnh cho tôi mà lại có những tiếp xúc thân thể với tôi.”

“Ặc…”

Lương Siêu hơi do dự, điểm này có chút khó khăn. Thật ra hắn không hề muốn chiếm tiện nghi của cô mà là bệnh của cô cần phải châm cứu kết hợp với xoa bóp, thậm chí còn phải dùng huyền khí của bản thân để giúp cô đả thông kinh mạch cho nên việc tiếp xúc thân thể là không thể tránh khỏi.

Tuy nhiên xét theo triệu chứng bệnh hiện tại của cô ta cũng không quá nghiêm trọng, cùng là là mất đi cảm xúc hân hoan, vui vẻ và yêu đời. Có thể dùng phương pháp thời xưa như bắt mạch qua sợi tơ để tạm thời ứng phó nên hắn cũng gật đầu đồng ý.

“Có thể.”

“Thứ 3, tôi không thể trì hoãn công việc bình thường vì anh cho nên sẽ không thể ở cùng với anh cả ngày được.”

“Cho nên hai chúng ta chỉ có thể tiếp xúc với nhau khi cùng đi mua sắm thôi còn về phần bố tôi, hai người chúng ta sẽ hỗ trợ lẫn nhau.”

Bốp!

Lương Siêu vỗ tay bốp một cái, ba điều này vừa hay hợp ý hắn!

“Được!”

“Tôi sẽ làm y như vậy!”

Nói xong, Lương Siêu đứng dậy rời đi, bỏ lại Liễu Băng Khanh còn đang ngơ ngác.

Sao người này lại trông vui vẻ thế? Cho dù anh ta muốn từ hôn thật nhưng dù sao cô cũng là tuyệt sắc giai nhân, anh ta cũng không cần tránh như tránh tà vậy chứ?

Đúng là một tên đáng ghét!

Trở về khách sạn.

Khi thấy Lương Siêu trở về, Lương Nghiên đang xem TV liền nhảy cẫng lên và chạy như bay qua chỗ Lương Siêu.

“Anh!”

“Em đã tìm được nhà rồi! Anh xem này!”

Mở máy tính bảng ra, Lương Siêu nhìn thấy một căn biệt thự khá giống ngôi nhà trước đây tại thủ đô nhưng diện tích lại nhỏ hơn nhiều. Trong số các căn biệt thự, giá bán của nó gần như là rẻ nhất, không quá đắt hay quá rẻ, vừa tròn 1000 vạn.

“Anh, anh có tiền mua không?”

“Không mua được cũng không sao, chúng ta cứ ở khách sạn là được rồi. Em thấy ở đây cũng rất tốt.”

“Em nói gì vậy?”

Lương Siêu yêu chiều sờ cái mũi nhỏ của Lương Nghiên, cũng may mà hắn đã nhận được 1000 vạn từ Kim Hùng trước đó, nếu không chuyện mua nhà này sẽ không thành được.

“Có chứ!”

“Nghiên Nghiên nhà chúng ta thích gì, nhất định phải dùng tiền mua mới được!”

Thấy vẫn còn sớm, hai anh vội vàng ăn xong rồi đi thẳng tới chỗ bán nhà. Lúc đầu không có ai để ý tới bọn họ, thậm chí còn có người tưởng bọn họ đến lấy cà phê miễn phí nên đuổi thẳng ra ngoài. Mãi cho đến khi Lương Siêu quẹt thẻ đầy đủ, đám người bán hàng mới bắt đầu bưng trà rót nước, tiếp đãi như người nhà.

Không, là thượng đế.

Mặc dù thượng đế này mua nhà xong lại trở thành kẻ nghèo hèn.

Sau khi đến căn biệt thự mới, Lương Nghiên bắt đầu đi tham quan, chạy tới chạy lui như một tinh linh nhỏ.

“Nghiên Nghiên, em có thích không?”

“Ừm, em thích lắm!”

“Em có thấy vui không?”

“Rất vui ạ!”

“Có điều nếu như có thêm 2 bộ quần áo mới thì em sẽ càng vui hơn ạ! Anh, em mặc chiếc áo sơ mi trắng này của anh trông như mặc váy ấy.”

“Ặc.”

Lương Siêu vỗ trán nghĩ thầm, con gái ở tuổi này rất thích ăn diện.

“Là do anh không tốt, khiến cho Nghiên Nghiên phải chịu ủy khuất rồi.”

“Đi thôi.”

“Anh đưa em đi mua quần áo.”

“Yeah!”

Lương Nghiên cười vui vẻ, ngay sau đó hai anh em đi tới một trung tâm mua sắm lớn.

Sau khi nhìn thấy dòng chữ ‘trực thuộc tập đoàn Khương thị ở bên ngoài trung tâm mua sắm, Lương Siêu quyết tâm cùng với Lương Nghiên nghênh ngang đi vào.

Sau khi lang thang khắp trung tâm thương mại khoảng nửa tiếng, ngoại trừ một vài ánh mắt mỉa mai từ những người qua đường, Lương Nghiên vẫn chưa chọn được 1 bộ quần áo nào. Chính xác mà nói, cô bé vẫn chưa đi vào 1 cửa hàng nào.

Nhìn thấy dáng vẻ rụt rè và né tránh ánh mắt người khác của Lương Nghiên, Lương Siêu cảm thấy vô cùng đau lòng. Hắn biết kể từ sau khi trải qua những năm tháng bị tra tấn, Lương Nghiên đã ngày càng trở nên tự ti và không thể chịu nổi những ánh mắt kì dị như đang nhìn quái vật của người khác.

“Mình phải mau giúp con bé ăn diện mới được.”

Nghĩ thầm trong lòng như vậy, khi đi tới cửa hàng thời trang dành cho trẻ em của Dior, hắn lập tức dừng lại. Hắn nhớ rõ đây là nhãn hàng mà Lương Nghiên yêu thích nhất cho nên hắn liền kéo cô bé đi vào.

Lúc đầu, Lương Nghiên vẫn còn hơi rụt rè nhưng khi nhìn thấy những bộ quần áo vô cùng xinh đẹp, cô bé bắt đầu thả lỏng và kéo Lương Siêu đi lựa chọn.

“Anh, bộ này trông đáng yêu quá.”

“Còn cả bộ kia nữa, nếu như mặc vào thì trông sẽ giống tiên nữ!”

“...”

Sau khi chọn lựa một lúc, Lương Nghiên ngẩng đầu lên nở nụ cười với Lương Siêu.

“Anh, ở đây có nhiều quần áo đẹp quá. Nghiên Nghiên nhìn đến hoa cả mắt, phải làm sao bây giờ?”

“Đơn giản thôi, vậy chúng ta sẽ mua tất.”

“Hì hì…”

Lương Nghiên cười vui vẻ, trong lúc vô ý nhìn thấy một bộ quần áo ở nơi sâu nhất của cửa hàng, cô bé vội chạy tới đó như bị ma nhập.

“Oa!”

“Anh, bộ quần áo này đẹp quá! Ngay cả cúc áo cũng sáng bóng, nhất định đây là bộ đẹp nhất trong cửa hàng!”

Lương Siêu nhìn thấy bộ quần áo được trong tủ kính, nhất thời hắn cũng cảm thấy kinh ngạc. Hắn không ngờ một bộ quần áo của trẻ em có thể làm ra được như thế này, quả thực trông nó y như một tác phẩm nghệ thuật. Hắn lập tức nhìn về phía nhân viên bán hàng đang đứng cạnh tủ kính: “Cô lấy bộ quần áo này ra được không, chúng tôi muốn lấy bộ này.”

Nhân viên bán hàng liếc nhìn hắn với vẻ khinh bỉ, sau đó liền quay mặt đi như thể không nghe thấy.

Chẳng lẽ hắn nói không rõ sao?

Vì thế, Lương Siêu tiếp tục nói to hơn: “Tôi muốn mua bộ quần áo trẻ em trong tủ kính này, phiền cô đóng gói cho tôi.”

Thế nhưng người nhân viên bán hàng kia vẫn tỏ vẻ không nhìn thấy, không thèm nhìn hắn.

Đúng lúc này.

“A?”

“Bộ quần áo trẻ em này đẹp quá, mau lấy cho tôi, quẹt thẻ đi.”

Một giọng nữ vang lên, nhân viên bán hàng vội vàng đi tới đón tiếp như nhìn thấy mẹ. Cô ta cúi người dùng hai tay nhận lấy thẻ ngân hàng: “Vâng thưa phu nhân, ánh mắt của ngài thật tốt!”

Lương Siêu: “…”

Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy thất vọng của Lương Nghiên, hắn nhẹ giọng an ủi hai câu rồi bước tới ngăn cản người nhân viên bán hàng đang chuẩn bị quẹt thẻ để thực hiện giao dịch.

“Khi mua đồ nên chú ý thứ tự đến trước sau. Rõ ràng là tôi muốn mua bộ quần áo đó trước, cô làm như vậy có thích hợp không?”

“Hả?”

“Anh muốn bộ này sao?”

Nhân viên bán hàng chớp mắt với vẻ vô tội: “Tôi không nghe thấy anh nói nên không phát hiện ra.”

Ôi trời?

Giờ còn có cả điếc với mù chọn lọc ư?

Không phải nhân viên bán hàng bây giờ đều như thế chứ?