Liễu Băng Loan nhìn Lương Siêu rung đùi đắc ý trên đài, hai tay chống nạnh tức giận vẻ hèn tiện hỏi: "Tên họ Lương kia! Trước đó anh đã làm cái gì đối với bốn người bọn họ hả!?"
Lương Siêu khoát tay: "Không có làm gì, tôi không biết bọn họ."
"Không thể nào! Vậy thì tại sao họ lại sợ anh như vậy!"
"À thì, có lẽ là do ngày hôm qua tôi đến giật chiếc tất da của phó câu lạc bộ bọn họ, họ tình cờ cũng có mặt ở đó."
"Phó câu lạc bộ sao?"
Khoảnh khắc tiếp theo, Liễu Băng Loan trợn tròn mắt.
"Ý anh là Sở Diêu Y sao?"
“Không thể nào! Với cái tính khí nóng nảy của cô ta đừng nói là anh cướp tất da chân, cho dù chỉ dí mắt nhìn vào tất liếc vài cái thôi thì ngay lập tức đánh cho anh nhập viện!”
Vừa dứt lời, Liễu Băng Loan đã nghe thấy tiếng bước chân dồn dập phía sau, quay đầu lại thì thấy Sở Diệu Y với hai bím tóc đuôi ngựa dễ thương đang chạy tới.
Vừa chạy, cô vừa vẫy tay chào Lương Siêu trên sân khấu. "Hi! Lương Siêu!"
"Tôi đã quyết định rồi, tôi muốn bái anh làm sư phụ!"
Sư phụ?
“Không được.”
Lương Siêu vừa mở mồm liền từ chối, hắn hiện giờ là truyền nhân của dòng dõi thiên y, muốn nhận đồ đệ không phải dễ dàng vậy được, thậm chí hắn cũng không thể tự quyết định.
"Tại sao?"
"Không có lý do, nếu cô muốn học công phu, tôi có thể dành chút thời gian dạy cô, dù sao nhà chúng ta cũng ở gần nhau, còn làm thầy thì bỏ đi.”
“Ai ya, anh thu nhận người ta đi mà!”
“Ngộ tính của tôi rất cao, lại rất biết nghe lời, sau này anh muốn tôi làm cái gì cũng được nha!”
“…”
Nhìn Sở Diệu Y đang ra vẻ ngọt ngào đến phát ngấy thế kia, Liễu Băng Loan kinh ngạc xuýt chút nữa rớt cằm!
Sở Diệu Y và cô ta đều là tứ đại hoa khôi của trường đại học Thiên Hải khóa này, vì vậy mặc dù có tính cách nóng nảy nhưng vẫn khá nhiều người theo đuổi, thế nhưng chưa từng thấy cô nhìn ai bằng một ánh mắt khác biệt cả. Ngay cả vị đội trưởng huyền thoại của câu lạc bộ Taekwondo cũng luôn gặp phải trở ngại trên đường tán tỉnh cô ấy. Nhưng bây giờ, cô ấy lại đang làm nũng với Lương Siêu sao?
Bây giờ nhìn bộ dạng mặt dày bám víu không buông của cô ấy đúng là không khác gì mấy em gái bé bỏng vì theo đuổi thần tượng mà không tiếc lấy thân hiến dâng kia.
Cuối cùng, Liễu Băng Loan không thể chịu đựng được nữa, và có chút ghen tuông lên sân khấu để kéo Sở Diệu Y và Lương Siêu ra.
"Sở Diệu Y, Lương Siêu là anh rể của tôi! Làm sao cô có thể mặt dày bám víu với đàn ông của người khác như vậy chứ?”
Sở Diệu Y bật cười: "Anh rể của cô á?"
"Vậy làm sao trên đường tới đây tôi lại nghe nói rằng cô vừa hôn anh ấy chứ? Chậc chậc chậc chậc, cô cũng cởi mở thật đấy!”
“Cô!”
"Tôi lười nói chuyện với cô!”
Sau đó Liễu Băng Loan lại kéo Lương Siêu xuống: “Nào, về nhà với tôi.”
“Ờ.”
“Chúng ta... hình như không quen nhau lắm nhỉ?”
Sắc mặt Lưu Băng Loan tối sầm lại: “Tỷ tỷ ta ở nhà chờ anh trị bệnh. Anh phải chịu trách nhiệm về căn bệnh của cô ấy đến cùng, anh không thể nói mà không giữ lời đúng chứ?”
Lý do này….
Thôi đành vậy, miễn cưỡng đồng ý.
“Vậy cô về trước đi, tôi đưa em gái tôi đến đây đi dạo một vòng, bệnh kia cũng không cần vội vàng làm gì.”
"Đúng vậy, Lương Siêu, tôi sẽ là người dẫn đường cho anh."
Nhìn thấy Sở Diệu Y dính người đến hắn, Liễu Băng Loan suy nghĩ một lúc rồi cũng đi theo, người đàn ông của chị gái mình thì phải thay chị coi chừng!
Dù có nói gì đi chăng nữa cũng không thể để cho đối phương cơ hội!
Vào khoảng ba giờ chiều, hai anh em Lương Siêu và Lương Nghiên cùng Liễu Băng Loan đến Sở gia, Vừa mới vào xửa Sở gia mọi người liền dùng ánh mắt kì quái nhìn Liễu Băng Loan, khiến cô ta không hiểu gì.
"Con có hoa trên mặt sao?"
"Mọi người nhìn con như vậy để làm gì?"
Liễu Tường nhếch mép cười xấu xa nói: “Băng Loan, bạn của anh là nghiên cứu sinh trong trường đại học của em, anh nghe cậu ấy nói rằng hôm nay em hơi bị hót ở trường đó nha!”
Mặt Liễu Băng Loan đỏ bừng “A!” một tiếng.
Sau khi hét lên, cô ta che mặt lao lên lầu nhốt mình trong phòng, trong lòng gào thét.
Về sau cơ hồ không thể gặp người được nữa rồi!
Lúc này, Liễu Băng Khanh đi xuống nhìn thấy Lương Siêu, ánh mắt vẫn trong trẻo như băng.
“Lên đây đi.”
"Tôi ở trong phòng chờ anh."
Vẻ mặt Lương Siêu ngượng ngùng, hai chị em này quả nhiên giống hệt nhau, cách xưng hô thôi cũng khiến người ta liên tưởng đến chuyện ngại ngùng kia rồi.
“Nghiên Nghiên, em ở phòng khách chờ anh một chút, anh có việc phải lên lầu…”
Lương Siêu còn chưa nói xong, Lương Nghiên lộ ra một cặp răng nanh nhỏ, cười nói: "Anh cứ đi đi, chữa bệnh cho chị dâu là chuyện quan trọng, anh đừng lo cho em."
“Ha ha ha!”
“Cô nhóc này thật biết điều!”
Liễu huy hoàng cười lớn đi tới ôm Lương Nghiên lên, đối đãi giống như với cháu gái mình, yêu thích không rời, nhìn Lương Siêu với vẻ bất đắc dĩ.
Hắn đi đến phòng của Liễu Băng Khanh.
Không đợi cô căn dặn gì, Lương Siêu lập tức bắt đầu Huyền Ti Vấn Chẩn (1), kiên trì không có bất kỳ tiếp xúc thân thể nào với đối phương, thấy đôi môi mỏng của Liễu Băng Khanh mấp máy vài lần, nhưng cuối cùng cô cũng không nói gì.
(1) Bắt mạch bằng sợi tơ
Dần dần sắc mặt của Lương Siêu tối sầm lại.
Chỉ trong một ngày, tình trạng của Liễu Băng Khanh lại trở nên tồi tệ hơn, tệ hơn trong khi hắn đã điều trị sơ bộ cho cô rồi.
"Khụ..."
Lúc này, Lưu Băng Khanh ho nhẹ một tiếng, thấy sắc mặt Lương Siêu không đúng lắm, nhẹ giọng hỏi: "Làm sao vậy? Tình huống không tốt à?"
“Không có."
"Cô không cần suy nghĩ nhiều, tôi nói rồi, bệnh của cô hoàn toàn do tôi chịu trách nhiệm, tôi nhất định sẽ chữa khỏi cho cô."
An ủi nàng vài câu sau, Lương Siêu bắt đầu cách không châm cứu, trong lòng thầm nghĩ: “Nếu cứ tiếp tục bảo thủ chữa trị như vậy, cùng lắm chỉ có thể kéo dài tuổi thọ mà thôi.”
“Muốn chữa khỏi hoàn toàn, xem ra phải bắt đầu chuẩn bị luyện đan dược mạnh.”
…
Một giờ sau.
Sau khi điều trị bằng châm cứu kết thúc, Liễu Băng Khanh ra khỏi phòng, Hồ Tuyết Liên và những người khác sau khi thấy sắc mặt của cô thực sự tốt hơn nhiều so với trước đây, họ cảm thấy yên tâm về kỹ năng y học của Lương Siêu.
Liễu huy hoàng nhìn hai người liếc mắt, nói: "Vẫn còn sớm, Băng Khanh, con đưa Tiểu Siêu ra ngoài thăm thú xung quanh đi, muốn mua gì thì đi mua về.”
Đối với điều này Liễu Băng Khanh ngạc nhiên là lại không từ chối, và hỏi Lương Siêu có nơi nào hắn muốn đi không.
“Chị dâu à.”
“Anh em hễ đi đâu là lại đến cửa hàng, suốt ngày chả có gì mới mẻ, nên chị có địa điểm nào thú vị để giới thiệu không?"
"Nghiên Nghiên, đừng tùy tiện gọi bừa!”
Lương Siêu nói một câu, nhưng Liễu Băng Khanh không sửa cô bé, và cô còn có vẻ khá thích Lương Nghiên, mặc dù cô vẫn không cười, nhưng cũng sờ sờ đầu cô bé, vẻ mặt không có lạnh lùng như thường ngày.
"Gần đây mới khai trương một cái cửa hàng đồ cổ, nghe nói bên trong có rất nhiều đồ tốt, em có có muốn đi hay không?"
“Có có!”
Lương Nghiên khéo léo gật đầu: "Chị dâu giới thiệu thì nhất định là một nơi tốt!"
Lương Siêu: "..."
Con bé này, tâng bốc cũng quá rồi đó.
Từ nay về sau không cần lo lắng mâu thuẫn chị dâu em chồng nữa rồi.
Ba người rời biệt thự, Lưu Băng Khanh ném chìa khóa xe riêng của mình cho Lương Siêu.
“Tôi và Nghiên Nghiên ngồi ở ghế sau, anh lái xe đi."
“Được!”
Một chiếc xe chậm rãi lái theo phía sau, rất nhanh một chiếc BMW đậu ở cạn biệt thự Liễu gia lẳng lặng đi theo sau.
“Phùng thiếu gia.”
"Mục tiêu đã xuất hiện, đang cùng trên xe với tiểu thư Liễu gia, xin ngài chỉ thị bước tiếp theo.”