Truyền Nhân Thiên Y

Chương 50: Khinh thường người câm?



Giữa trưa.

Một nhà Liễu Huy Hoàng ngồi quây quần một chỗ, cùng nhìn về phía phong thư trên bàn, sắc mặt ai cũng nặng nề thấy rõ.

“Bác cả!"

Lúc này, Liễu Tường đẩy cửa tiến vào, nói: "Đã tìm hiểu rõ ràng rồi, lần này tên họ Lâm kia thật sự gây ra họa lớn rồi!”

"Hắn đánh cháu trai duy nhất của Từ đại sư tàn phế rồi! Từ đại sư không giết chết hắn mới là lạ!”

"Cái gì?!"

Hồ Tuyết Liên nghe vậy thì cả kinh, vỗ bàn quát: "Lương Siêu này đúng là quỷ hại người mà!”

“Tự tìm đường chết thì không nói đi, đã vậy còn muốn liên lụy cả nhà chúng ta!”

“Ai nói không phải chứ!”

Liễu Tường cũng hận đến cắn răng, nói: "Tên này tự biết mình đã gây họa lớn, bỏ của chạy lấy người rồi! Hiện tại Từ đại sư bảo nhà họ Liễu giao người, chúng ta phải đi đâu tìm người để giao đây?”

Anh ấy bỏ trốn thật sao?

Liễu Băng Khanh nhíu mày, không nói gì.

Ngược lại Liễu Huy Hoàng lại thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhàng nói: "Chạy rồi thì tốt, chạy rồi thì tốt..."

"Nếu Tiểu Siêu cứng đầu không đi chỉ sợ sẽ khó thoát khỏi cái chết, đến lúc đó tôi thật sự sẽ không còn mặt mũi nào mà nhìn mặt sư phụ của hắn."

Hồ Tuyết Liên trợn to mắt, vẻ mặt khó tin, nói: "Anh thiên vị cậu ta quá rồi đó! Hắn bỏ trốn có thể làm hại tới cả nhà chúng ta đấy! Ngày mai Từ đại sư đến tìm người thì chúng ta phải làm sao?”

"Đúng vậy bác cả, Từ đại sư chính là cao thủ võ đạo đệ nhất Thiên Hải chúng ta, cho dù thật sự muốn tiêu diệt cả nhà họ Liễu của chúng ta thì cũng không phải chuyện gì khó khăn với ông ta đâu..."

Liễu Tường nói xong, Hồ Tuyết Liên lập tức nhìn về phía hai chị em Liễu Băng Khanh và Liễu Băng Loan.

"Không phải hai đứa đều có cách liên lạc với Lương Siêu sao? Nhanh gọi cho hắn, bảo hắn trở lại ngay bây giờ đi!"

“Nói cho hắn biết, em gái hắn vẫn còn ở nhà chúng ta đây, nếu ngày mai hắn không trở về, người phải chết đầu tiên nhất định là em gái hắn!”

Liễu Băng Khanh không có ý gọi điện thoại, Liễu Băng Loan thì bĩu môi nói: "Mẹ, con cảm thấy Lương Siêu kia không phải người không đáng tin như vậy đâu?"

"Lúc nào rồi mà còn tính chuyện hắn có đáng tin cậy hay không? Gọi hắn về trước rồi nói sau!"

"Aizz, vậy được rồi."

Liễu Băng Loan lấy điện thoại di động ra định gọi đi, Liễu Huy Hoàng thấy thế thì quát lên một tiếng.

“Không được gọi!”

“Giờ kêu Tiểu Siêu trở về, chẳng khác nào đẩy hắn vào hố lửa!”

"Cao thủ võ đạo đệ nhất Thiên Hải thì như thế nào? Liễu Huy Hoàng tôi cũng không phải bùn nhão! Ngược lại tôi cũng muốn xem ngày mai hắn ta có thể làm gì nhà họ Liễu chúng ta!"

"Băng Khanh, Nghiên Nghiên đâu?"

"Con không cho em ấy đi ra, em ấy đang chơi ở trong phòng con."

"Được, vậy hôm nay con cứ canh chừng Nghiên Nghiên đi, đừng để con bé chạy loạn, ba sẽ nghĩ biện pháp xem có thể đưa con bé đi hay không."
......

Trong khi đó, bên trong một chiếc Mercedes-Benz.

Lương Siêu vừa thưởng thức phong cảnh ngoài cửa sổ xe, vừa nói: "Dương tiểu thư, nhà bạn cô ở xa thật đấy, chúng ta đi 6 tiếng rồi đúng không?"

"Ừm, đúng."

Dương Thi Vũ cười gật gật đầu: "Bạn tôi sống ở ngoại ô của thành phố lân cận, cũng sắp tới rồi."

Vừa dứt lời, một lão già ngồi ở hàng ghế sau hừ lạnh một tiếng, nói: "Mới mấy tiếng đồng hồ đã không chờ được, đúng là người trẻ tuổi tâm tính nóng nảy."

"Tiểu thư, lão đã sớm nói không cần mang hắn theo, có một mình lão là đủ rồi, huống hồ hắn chỉ là một tên nhóc chưa đủ lông đủ cánh, có thể biết gì về huyền thuật chứ?"

Dương Thi Vũ cười mà không nói, lão này tên Hứa Tiến, là người thường được nhà họ Dương bọn họ mời phụ trách chuyện thờ cúng, đồng thời là một vị đại sư Huyền Thuật.

Lúc trước cô còn cảm thấy Hứa lão này rất lợi hại, nhưng sau khi tiếp xúc với Lương Siêu, Dương Thi Vũ lại không cho là như vậy nữa.

Dù sao người cứu cô qua tai nạn xe cộ tối hôm qua cũng là Lương Siêu, người ta chỉ cần tiện tay chế tạo một cái phù bình an đã cứu được một mạng của cô.

Mà Hứa lão này lúc trước tốn hết ba ngày ba đêm,dùng công phu sư tử ngoạm, ngoạm mất 200 vạn của nhà họ Dương mới chế tạo được một chiếc nhẫn cầu bình an, hiện tại còn nguyên vẹn không tổn hao gì trên tay mình.

Thấy Dương Thi Vũ không để ý tới mình, sắc mặt Hứa Tiến có chút trầm xuống, lại nhìn về phía Lương Siêu bên cạnh.

Dùng giọng điệu dạy đời nói: "Nhóc con, cậu muốn đục nước béo cò vớt chút tiền thì lão có thể mặc kệ, nhưng tốt nhất lát nữa đến nơi cậu cứ giả làm người câm đi."

"Đạo lý nói nhiều mất nhiều, chắc là cậu cũng hiểu."

"Được rồi."

Lương Siêu bày vẻ bình thản gật gật đầu: "Nếu ông có thể lo liệu hết chuyện này thì tôi cũng lười mở miệng."

“Hừ!”

Lại 20 phút nữa trôi qua.

Đến nơi, Lương Siêu vừa xuống xe đã cảm nhận được một cỗ linh khí tràn trề, trong lòng suy tư.

Nơi này quả thật là một mảnh đất tốt, chỉ mong trong khuôn viên trồng dược liệu kia sẽ có thứ mình muốn đi.

Nhưng khi đi tới trước cổng một trang viên tao nhã, hắn lại không khỏi nhíu nhíu mày.

Sát khí nơi này rất nặng.

Mà mảnh đất này tràn đầy linh khí như vậy, chắc chắn sát khí xung quanh trang viên này không phải đến từ nguyên nhân địa lý bên ngoài.

Nếu hắn đoán không sai, chắc hẳn là do con người gây ra.

Lương Siêu nghĩ vậy, lại quét mắt nhìn một vòng bên ngoài trang viên, nhìn một lúc, ánh mắt hắn liền tập trung dưới một bức tường ở phía tây trang viên, lúc này trong lòng hắn đã thấp thoáng có đáp án.

Lại nhìn vị Hứa đại sư kia, một tay khoanh sau lưng một tay vuốt râu, bày ra bộ dáng cao nhân thâm sâu khó lường.

Nhìn trái nhìn phải, lông mày trắng khi thì nhíu lại khi thì giãn ra, còn thỉnh thoảng gật gật đầu rồi lại lắc đầu, làm Lương Siêu xém nữa cười ra tiếng heo.

Lão già này, đúng là biết giả bộ.

“Lâm Lâm!”

"Là tôi, mau mở cửa đi."

Dương Thi Vũ kêu lên một tiếng, rất nhanh đã có một cô gái tóc tai bù xù, mặc áo ngủ mở cửa chạy ra, chưa nói câu nào đã nhào vào trong ngực Dương Thi Vũ.

Lương Siêu nhìn cô ta một cái, cũng khá xinh đẹp, chẳng qua là trạng thái tinh thần cực kỳ kém, trên mặt còn lưu lại vài nét kinh hãi, làm giảm giá trị nhan sắc.

“Thi Vũ, nếu không có cậu đến thăm mình chắc mình chết mất, mình cảm giác thần kinh của mình sắp sụp đổ luôn đổ rồi!”

"Được rồi được rồi, đừng sợ, lần này mình có mang đến hai vị đại sư, nhất định có thể giúp cậu giải quyết vấn đề này."

Dương Thi Vũ vừa dứt lời, đã nghe Hứa Tiến hừ lạnh một tiếng.

"Đại tiểu thư, cô quá đề cao cậu ta rồi đấy, tên nhóc chưa mọc đủ lông này mà xứng với danh xưng đại sư sao!"

Nói xong, Hứa Tiến liền đi thẳng vào.

Dương Thi Vũ dùng ánh mắt xin lỗi nhìn về phía Lương Siêu, nhưng Lương Siêu lại không thèm để ý, nhún vai cười cười đi vào cùng hai người còn lại.

"Thi Vũ, gần đây mình luôn nghe được một loạt tiếng kêu quái dị, hơn nữa càng đến buổi tối, tiếng kêu quái dị kia càng kêu liên tục, không nghỉ một giây nào!"

"Kinh khủng nhất là đêm hôm trước, mình còn nhìn thấy ngoài cửa sổ có một bóng đỏ bay ngang qua, sau đó liền có một trận đập cửa kịch liệt! Mình, mình..."

Thấy Trâu Lâm sắp khóc đến nơi, Dương Thi Vũ vội vàng an ủi vài câu.

Nửa tiếng sau.

Dạo hết một vòng trong trang viên, Dương Thi Vũ nhìn về phía Lương Siêu trước tiên.

“Lâm tiên sinh, anh có nhìn ra vấn đề gì chưa?”

"Có phải nhà bạn tôi bị đồ bẩn gì đó xâm nhập không?"

Lương Siêu không nói gì mà nhìn về phía Hứa Tiến.

Không phải ông rất muốn thể hiện sao, nhường cơ hội này cho ông là được rồi. Trước giờ ông đây không thèm làm mấy chuyện phá hoại chén cơm của người ta đâu.

Hứa Tiến đắc ý hừ một tiếng, vuốt râu suy nghĩ một chút, nói: "Không có vấn đề gì lớn, chỉ có một ít cô hồn dã quỷ đi ngang qua mà thôi, rất dễ giải quyết."

"Trâu tiểu thư, đợi bọn ta đi rồi, cô chỉ cần chuẩn bị một chén cơm, đặt ở cửa trang viên, sau đó cắm một nén hương lên trên. Cô nhớ hãy thắp hương liên tục, giữ hương khói không ngừng, nó sẽ bảo vệ cô vạn sự đại cát."

Này!

Vừa nghe hết câu, mày kiếm của Lương Siêu hơi nhướng lên.

Lão già này, cố tình đến đây hại người đúng không?