Đã không nói giúp mình thì thôi, giờ còn cùng với gã hỗn đản kia cười nào mình là sao chứ?
“Vương Lượng, anh chính là phản đồ!” Sở Niệm không dám kéo rèm vải ra chỉ có thể ngồi phía trước thở phì phì hô to.
“Đây không phải là phản đồ, mà chính là kẻ thức thời là trang tuấn kiệt” Vương Lượng vừa nói vừa cười, tạm dừng một lát hắn lại tiếp: “Thực ra thì Sở Niệm à, nãy giờ anh không nghe thấy gì hết. Em không cần phải suy nghĩ nhiều.”
Cùng hai người bọn họ chung đụng một lúc Vương Lượng cũng không như trước mà câu nệ cách xưng hô với Sở Niệm. Thông thường trêu chọc cô vài câu vì hắn biết cô gái nhỏ này cũng không thực sự tức giận.
“… Ý anh là em phải cảm ơn anh bị lãng tai hả?”
Nhìn đi nhìn đi! Mới chơi với Thương Sùng có mấy ngày đâu, mà giọng điệu hỗn đản y của bọn hắn y hệt như nhau mà.
Sau rèm vải hai người lại cười, lần này tới phiên Thương Sùng mở miệng. “Thực ra em cũng không cần bực tức với Vương Lượng mà, hắn cũng chỉ đem lời nói thật nói ra thôi mà.”
“Rồi rồi rồi, mấy người nói như thế nào thì là thế đó đi.” Sở Niệm ném cho cái rèm vải một cái nhìn khinh thường rồi xoay người ngồi thẳng lại trên ghế.
“Mấy người lo đổi quần áo cho xong đi, còn ở đó mà dông dài, Từ Chí Sơn đi mất rồi kìa.”
Sau rèm hai người lại cười rộ lên rồi mới kéo rèm ra ngồi thẳng lên. Sở Niệm quay đầu lại nhìn, trong nháy mắt thấy bộ dạng hai người thay đổi thì cười phá lên.
Thân hình Vương Lượng vốn dĩ gầy hơn Thương Sùng một ít, hơn nữa còn mặc vào quần áo bẩn thỉu nên bộ dáng thực sự là từ cảnh sát biến thành ăn xin lưu lạc nơi đầu đường xó chợ. Trên mặt hắn còn dùng phấn đen bôi lên, nhìn thành dáng vẻ càng thêm ngây ngô. Thân hình như không xương dựa vào người Thương Sùng, bộ dạng trong y hệt tiểu thụ trừ trong xương tủy.
Thương Sùng vẫn bộ dáng như cũ. Giữa chân mày mang theo chút ngạo khí cùng lạnh nhạt. Gương mặt anh tuấn cố ý đeo thêm một kính đen kiểu cũ, nhìn vô cùng chất phác. Áo quần vải bố màu xám được hắn cố ý mặc vào, trông dáng vẻ càng buồn cười không nói nên lời.
Ngồi ở ghế lái phụ, Sở Niệm cười đến chảy cả nước mắt, cô ôm bụng cười đến đau cả ruột, đứt quãng nói. “Quần áo như này, quả thật, thật sự luôn là rất thích hợp với mấy người mà. Ha ha ha…”
Vương Lượng nín cười, ra vẻ bất mãn đưa tay chỉ Sở Niệm.
“Anh, cô ấy chê cười chúng mình kìa.”
Hắn nói: “Vừa rồi thật cảm ơn anh, anh cho bọn chúng tiền, một tháng sau tôi hứa sẽ trả lại cho anh.”
Từ Chí Sơn nhìn họ: “Lấy cái gì mà có được tiền? Bán thận hả?”
Thương Sùng lạnh mặt, “Anh em ta sức dài vai rộng có thê đến công trường làm việc.”
Vương Lượng gật gật đầu. “Tôi và anh hai đều chịu khổ được!”
Từ Chí Sơn cười, nếu không phải ánh mắt hắn quá thâm độc, thì nhìn bộ dáng gã đúng là một người chuyên làm việc nghĩa.
“Nếu đã là vậy, tôi giới thiệu việc cho hai người được không?”
“Anh ư?”
“Làm sao, không tin hả?”
Thực xin lỗi các bạn đọc trên trang web này, mình dịch cũng vì thích, các bạn thích lấy cũng không sao, nhưng mà cho trang web với mình có tên trong một góc nhỏ thì mất cái gì, mà các bạn xóa hết trơn, buồn lắm mới làm vầy. Hết chap này thì mình cũng sẽ để bình thường. Nhưng mong các bạn ủng hộ cho cái gác sách chấm com nha. Cái ổ của con mèo nằm bên đó. Cảm ơn các bạn.
Thương Sùng cùng Vương Lượng im lặng, căng thẳng nắm chặt góc áo.
Từ Chí Sơn ngậm thuốc lá trong miệng, hắn nói: “Mấy người không có quên là vừa rồi tôi cứu hai người chứ? Nếu thật sự tôi là người xấu, mấy người thấy tôi có giúp không?”
Thương Sùng mấp máy môi, Vương Lượng vội lắc đầu. “Sẽ không.”
“Quả nhiên vẫn là em trai thông minh.” Từ Chí Sơn nhả khói thành vòng tròn, “Tôi tên Từ Chí Sơn, mấy người có thể gọi là anh Sơn. Tôi tới đây cũng vì tìm công nhân cho người quen, nếu hai người đồng ý thì tôi giới thiệu cho đi làm.”
Ngươi?”
“Như thế nào, không tin?”
Thương Sùng cùng Vương Lượng không nói, căng thẳng túm từng người góc áo.
Từ chí sơn cầm căn thuốc lá ngậm ở miệng thượng, hắn nói: “Các ngươi sẽ không quên vừa rồi là ta cứu các ngươi đi? Nếu ta thật là cái người xấu, ngươi cảm thấy ta sẽ giúp các ngươi?”
“Quả nhiên vẫn là đệ đệ thông minh.” Từ chí sơn phun ra cái vòng khói, “Ta kêu từ chí sơn, các ngươi có thể kêu ta sơn ca. Ta người tới mới thị trường cũng là vì cho chúng ta thân thích tìm công nhân, nếu các ngươi nguyện ý, ta có thể giới thiệu các ngươi đi vào.”
Vương Lượng chớp chớp mắt nói: “Anh, cô ấy hung dữ quá đi à.”
Thương Sùng nói: “Đừng sợ, đợi chút nữa về nhà anh chỉnh đốn, từ rày về sau cô ấy sẽ không dám hung dữ với em đâu.”
“…” Sở Niệm phát hỏa, hai người này diễn riết nghiện hay sao?!
‘Đùng’ một tiếng mở cửa xe ra, Sở Niệm ném hay gã Thương Sùng và Vương Lượng còn đang diễn hăng say xuống xe.
Nhìn hai người họ bắt đầu di chuyển tới chỗ Từ Chí Sơn, Sở Niệm lúc này mới lấy điện thoại ra gọi cho mấy diễn viên quần chúng đã an bài từ trước.
Mười phút sau, vài gã đàn ông cao to ở chợ người đến vây quanh Thương Sùng và Vương Lượng. Vừa kéo vừa đẩy ào ào, không đến vài phút đã thành công khiến cho mọi người xúm lại xem.
Diễn viên số một: “Hai người bọn mày bao giờ trả tiền cho tao? Hôm nay mà còn không trả được thì theo bọn tao trở về!”
Thương Sùng bộ dạng bi thảm kháng cự, che trước người Vương Lượng. “
Các ngươi không cần phải khinh người quá đáng, anh em tôi vay tiền các người cũng chỉ vì cứu mẹ. Giờ anh em bọn tôi đang đi tìm việc làm, vài ngày nữa kiếm được tiền nhất định sẽ trả mấy người không thiếu một xu!”
Diễn viên số một: “Tìm việc? Hơ hơ, mày nói cho tao nghe coi việc gì mà một tháng có thể kiếm được một trăm ngàn tệ?! Mày cho tao là con nít ba tuổi, muốn nói gì thì nói sao?”
Diễn viên số 2: “Đại ca đừng có nhiều lời với nó, không phải ông chủ coi trọng thằng em nó sao. Hay là… mình bắt nó về coi như gán nợ, mình cũng hoàn thành nhiệm vụ, đại ca thấy sao?”
Thương Sùng: “Chúng mày dám!”
Vương Lượng trốn phía sau lưng Thương Sùng bi thảm: “Anh, cứu em…”
Diên viên số 1 cười, giơ tay vỗ vỗ bả vai diễn viên số 2: “Vậy mày làm đi.” Quay đầu lại nhìn đám anh em phía sau, hắn khoát tay. “Bắt người đem về cho tao!”
“Lên!”
Nhiều người xung quanh đều có chút không chịu nổi, nhưng lại không có bất cứ ai dám đứng ra trợ giúp. Mắt thấy mọi người sắp đánh nhau, nhưng vẫn luôn vây quanh đứng xem.
Từ Chí Sơn đột nhiên đứng lên đẩy đám người chen vào.
Hắn đưa tay kéo tay kẻ đang túm Vương Lượng, lấy ra một xấp tiền ném xuống đất. “Đây, tiền này coi như tao giúp bọn nó trả, tụi mày cầm lấy tiền rồi biến đi!”