Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi

Chương 152



Chương 152

Ra thì dễ, vào thì khó

Tác giả: Trì Đường

Edit: Meo_mup

Phía cục cảnh sát phái cảnh sát cơ động đi lò gạch chui trước, các đơn vị truyền thông lớn cũng báo theo sau, phát đi tin tức trực tiếp từ hiện trường.

Tấn công một lần phá tan lò gạch chui, người dân đều được cứu ra. Cảnh sát lần này hành động bắt giữ tổng cộng ba mươi bảy người, mà ông chủ lò gạch trong một đêm trở thành tội phạm bị truy nã trên toàn quốc.

Phá án đại công cáo thành, quả thật làm cho lòng người sảng khoái!

Cả đám quay trở lại Mộ Thành, nhìn thấy Tề Thiên ôm vợ mình khóc rống lên, trong lòng ai cũng cảm thấy cảm khái vô cùng.

Sở Niệm nói: “Cảm động quá đi mất thôi, em muốn khóc.”

Vương Lượng nói: “Quá đáng thương, trên đời này sao lại có những người đáng thương đến vậy.”

Quỷ mập nói: “Nếu đầu thai làm người mà chịu cảnh này thì ta thà làm cô hồn dã quỷ còn hơn.”

“… Câm miệng!”

Quỷ mập nói một câu làm cho cả Sở Niệm và Vương Lượng trầm giọng quát, sau đó cả ba cùng nhìn nhau cười.

Lúc đầu Vương Lượng rất sợ quỷ mập, nhưng sau khi nghe chuyện quỷ mập hỗ trợ lần này từ Sở Niệm, hắn liền cảm thấy quỷ hồn thật ra cũng không hề đáng sợ. Nói chuyện với nhau một hồi thì một người một quỷ trở thành bạn tốt. Sở Niệm thật tình cạn lời với bọn họ, đành phải âm thầm cảm thán đúng là thế gian nhiều chuyện khó nói.

Bay bay vào kế bên người Thương Sùng vốn luôn trầm mặc, Sở Niệm hỏi: “Mọi việc giải quyết xong hết rồi, anh còn bày cái mặt âm trầm ra làm gì?”

Thương Sùng hạ mí mắt, “Ba ngày, em chơi cũng chơi đủ rồi chứ hả?”

Sở Niệm đuối lý, hướng hắn cười hắc hắc.”Em còn chưa có chơi đủ mà.”

“Chơi đủ?” Nghĩ tới việc Hoa Lệ báo cáo sự tình mấy ngày này đã phát sinh, Thương Sùng không tự chủ mà đưa tay nhấn ấn đường.

Thương Sùng nói: “Em phải biết là thân thể em kéo tới cả đống oán linh, nếu không phải anh hạ kết giới bền chắc thì có lẽ em đã thấy một em khác đang hành tẩu trên đường rồi.”

“Có khoa trương vậy không?”

“Không phải khoa trương mà là sự thật.” Thương Sùng thở dài. “Ba ngày chơi đùa cũng đủ rồi, chút nữa em cùng anh trở về đi.”

Thương Sùng nói ra mang theo hàm ý không được kháng cự. Bay bay cạnh bên hắn, Sở Niệm mím môi gật đầu.

Vì phóng viên mà Tô Lực hỗ trợ đưa tới không chỉ đưa tin về hình ảnh lò gạch chui và nhân công, mà còn đem sự tình của cả nhà Tề Dương Dương viết thành một bài báo. Vì thế trong một đêm, các tờ báo lớn trong Mộ Thành đều chung một tiêu đề:

Đối mặt với vợ bị bệnh nặng, người chồng si tình quyết không rời bỏ.

Tinh thần vợ có vấn đề, người chồng vì bảo vệ vợ mà bị lừa vào lò gạch chui

Tề Thiên si tình bảo vệ vợ được rất nhiều người hảo tâm hỗ trợ quyên giúp, đồng thời cũng có một bệnh viện tâm thần gọi điện tới cho ông, nói tiếp nhận vợ ông, mọi chi phí trị liệu đều được miễn phí hoàn toàn.

Tề Dương Dương vì quá vui mừng mà khóc rống lên, hướng Thương Sùng và Sở Niệm cúi xuống lạy một lạy thật sâu, sau đó thân hình mờ nhạt dần rồi biết mất như bọt nước trong không khí, đi chuyển thế đầu thai.

Sở Niệm cười cảm thán, “Chúng ta lần này cũng coi như làm được một việc thiện đúng không?”

“Coi như là vậy.” Thương Sùng cong môi. Hắn đột nhiên giơ tay xách Sở Niệm lên, không cho cô có chút cơ hội giãy dụa mà dứt khoát đem nhét vào trong xe.

Ngồi lên ghế, khóa trái cửa xe. Thương Sùng ngồi yên tại chỗ nhìn bọn Vương Lượng và quỷ mập khoát tay rồi lái xe rời đi.

Nhìn xe kia nghênh ngang rời đi, quỷ mập nói: “Ta đi theo Sở Niệm bảy tám năm nay, chưa bao giờ thấy cô ta túng thế trước mặt ai bao giờ. Vậy mà Thương tiên sinh kia quả thật là quyết đoán nha.”

Vương Lượng gật đầu: “Không chỉ quyết đoán mà còn có mị lực nữa.”



[Meo_mup: Ahihi, một nam nhân kiu nam nhân khác có mị lực ta ơi]

Sở Niệm bị Thương Sùng nhét vào trong xe cảm giác thật không cam lòng, cô trề môi bĩu mỏ nhe răng gào thét trên xe.

“Thương Sùng, hồi nãy còn Vương Lượng với quỷ mập bọn họ còn ngay đó, sao anh không chừa cho em chút mặt mũi nào hết vậy hả?”

Vương Lượng phản đồ theo Thương Sùng, còn quỷ mập thì chưa mà!

Vừa rồi mình như con gà con bị Thương Sùng túm đi, Sở Niệm cảm thấy thể diện mình vừa nghiêm túc vừa cao thâm trước mặt quỷ mập đã tan biến trong nháy mắt mà.

Thương Sùng cong môi cười, nhìn Sở Niệm trên kính chiếu hậu. Hắn thấy hành động vừa rồi của mình không có gì sai cả, thực vân đạm khinh phong mà dương khóe môi mỏng lên nói: “Anh không làm vậy thì em có ngoan ngoãn theo anh về nhà không?”

“Làm sao không? Em có muốn làm quỷ thât đâu?” Sở Niệm lẩm bẩm trong miệng, vẻ mặt không vui.

Lúc trước cô nói là không muốn trở lại cơ thể mình chỉ là nhất thời ham chơi thôi, giờ đã đến lúc thì dù cho Thương Sùng không nói Sở Niệm cũng sẽ trở về.

Cô không thích việc Thương Sùng không tin mình, loại cảm giác này như kiểu cô là người không biết phân biệt nặng nhẹ vậy.

Thương Sùng bất đắc dĩ cười khẽ, chẳng lẽ hắn lại nói cho cô biết rằng hai ngày này vì bảo hộ thân thể cô mà Hoa Lệ đã ăn quá nhiều ác linh sao?

Hai mắt liếc ra ngoài cửa sổ thấy biển quảng cáo, hắn thản nhiên tự đắc mở miệng: “Thực ra, anh muốn em mau chóng trở về là có nguyên nhân khác.”

“Nguyên nhân gì?”

“Cơ thể em không tắm rửa ba ngày trời rồi, anh sợ tới lúc em về thì trên người đã hôi hám đó.”

Thương Sùng cố ý dùng ánh mắt ghét bỏ liếc nhìn Sở Niệm, hắn không tin tiểu nha đầu yêu sạch sẽ này có thể cho phép mình có mùi hôi trên người.

Sở Niệm đơ người, quả nhiêu trúng chiêu của Thương Sùng. Không chỉ yên phận ngồi trên ghế mà còn thúc hắn chạy nhanh hơn.

Hai mươi phút sau, một người một hồn xuất hiện trước cửa nhà Thương Sùng. Nghe thấy tiếng chìa khóa mở cửa, Hoa Lệ và Cẩm Mặc đang bảo hộ trong phòng trên lầu nhìn nhau, xoay người biến thành sợi khói mỏng từ cửa sổ trốn ra ngoài.

Tục ngữ nói rất đúng, ra dễ vào khó. Sở Niệm lơ lửng bên người Thương Sùng, khó khăn nhìn mình đang xếp bằng trên giường.

Thân thể không hề hôi, nhưng mà… Làm sao để nhập lại đây?

Sở Niệm đã dùng phù chú cùng tinh huyết cưỡng chế tách hồn ra khỏi cơ thể mình, nhưng mà cơ thể cô lại có dòng máu của người trừ ma. Cho nên, hiện giờ dù là linh hồn của Sở Niệm cũng không thể tiến lại gần cơ thể mình.

Trước mặt cô như có một bức vách pha lê vô hình, đem cơ thể của cô cách khỏi linh hồn.

Không cam lòng, cô thử vài lần nhưng đều bị bắn ngược trở lại.

Sở Niệm cau mày nhìn về THương Sùng, giờ chỉ còn biết dựa vào hắn thôi.

Thương Sùng hiểu rõ, khe mắt nhíu lại. Ngồi nhìn thân hình trên giường, nói với Sở Niệm: “Anh có cách nhưng hơi thô lỗ, em phải nhịn.”

Sở Niệm tuy chưa từng thấy Thương Sùng xử lý các ác linh, nhưng nhìn các mảnh vụn bị "nghiền nát" cô có thể nghĩ về sự mạnh mẽ và quyết liệt của người đàn ông này.

Dù sao, tiến vào cơ thể mình cũng có chút đau. Nhịn một chút chắc không sao đâu nhỉ?
— QUẢNG CÁO —