Có thể giám thị bọn họ trong lúc này ngoài cách này Thương Sùng không nghĩ ra còn khả năng nào khác. Hack máy tính người khác đã là trái pháp luật, giờ con hack cả hệ thống máy tính quốc gia, Thương Sùng cảm thấy Ấn Sầu lần này đánh cuộc cũng thật lớn.
Bắt cóc, uy hiếp, bao che Tôn Quý Nhân, hơn nữa còn làm trò này nữa, cô ả thật không ngại chính mình gánh tội danh không đủ nhiều.
Vương Lượng nhíu mày
“Ấn Sầu này điên rồi!”
“Cô ta vốn dĩ là người điên.”
Thương Sùng cười lạnh, đem ánh mắt nhìn về phía người luôn trầm mặc là Sở Niệm.
“Em tính toán đi một mình sao?”
Sở Niệm gật đầu, nắm chặt hai tay.
“Em không thể để Nhạc Du có chuyện được. Anh biết mà!”
Thương Sùng nhấp môi, nắm lấy tay cô.
Làm sao hắn có thể không biết vị trí của Nhạc Du trong lòng Sở Niệm, chỉ là, cô có biết hay không vị trí của mình trong lòng hắn.
Thương Sùng nói Editor: Meo_mup
“Anh sẽ không để em xảy ra việc gì.”
Sở Niệm ngước mắt lên
“Em biết.”
Nhìn hai người trước mặt Vương Lượng nóng nảy. Hắn mười phần nghiêm túc nhìn Sở Niệm nói:
“Hiện tại anh lấy thân phận cảnh sát nói với em là anh không cho phép em đi gặp Ấn Sầu một mình! Cảnh sát có trách nhiệm bảo vệ người dân, anh không tin Ấn Sầu có thể nhanh hơn viên đạn!”
Sở Niệm trong lòng cảm thấy ấm áp, đôi mắt lóng lánh chút ý áy náy làm Vương Lượng không hiểu. Cô ngẩng đầu, cười mỉm với Vương Lượng, tiếc là lời chưa kịp nói thì sau cổ Vương Lượng thấy đau nhói choáng váng.
“Mấy người…”
Sở Niệm bước tới, đỡ lấy Vương Lượng đã hôn mê. Quay sang nhìn Thương Sùng cạnh bên, cô nói: Editor: Meo_mup
“Giao anh ấy cho anh, giúp em nói xin lỗi với anh ấy.”
Thương Sùng cong khóe môi, đem Vương Lượng vác lên vai.
“Đánh người bất tỉnh là anh, em không cần lo lắng nhiều như vậy. Đi thôi, nhớ chú ý an toàn.”
Thương Sùng trước giờ không phải loại người quen nói lời ngon ngọt, hắn chỉ biết giúp cô đi làm những gì mình muốn, sau đó lại yên lặng giúp cô thu dọn hết tất cả tàn cục.
Tựa như một ngọn núi kiên cố vững bền, có hắn, cô liền sẽ cảm thấy hết thảy gió mưa sẽ không làm gì được mình.
Dựa vào hắn, thật đáng giá để dựa vào.
Trong lòng có thật nhiều lời muốn nói với Thương Sùng, nhưng Sở Niệm biết, cho dù cô không nói, người đàn ông này nhất định cũng hiểu cô.
Đi đến trước mặt hắn, Sở Niệm ôm lấy Thương Sùng, sau đó bước về phía trước mà không ngoảnh đầu lại.
…Editor: Meo_mup
Trong tầng hầm tối om, ánh đèn vàng tù mù không cách nào xua tan sự lạnh lẽo nơi đây.
Mấy gã đàn ông ngồi một bên trên sô pha nói nhảm, Nhạc Du thì bị trói bằng dây thừng trên chiếc ghế.
Ấn Sầu đứng mở một bên nhìn chăm chăm vào máy tính.
Nhạc Du vì phẫn nộ mà toàn thân run rẩy.
Vừa rồi lúc Ấn Sầu và Sở Niệm nói chuyện cô đều có thể nghe thấy. Cô cũng tin tưởng Sở Niệm nhất định sẽ vì bảo vệ mình mà một mình đến đây.
Móng tay bấu chặt vào cơ thể, Nhạc Du hét lớn: “Ấn Sầu mày là đồ điên! Có bản lĩnh thì cứ nhắm vào tao! Lấy tao để áp chế Sở Niệm thật quá vô sỉ!”
Ấn Sầu quay đầu, mái tóc dài đen che đi vết bớt trên mặt cô ta.
Cô ta lạnh lùng cong khóe môi, thờ ơ với lời Nhạc Du mắng.
Nhạc Du càng phẫn nộ, lúc này chẳng quản cái gì là văn hóa tố chất, cô chỉ muốn chọc giận Ấn Sầu khiến cô ả giết chết mình.
Chỉ cần mình chết đi thì Ấn Sầu sẽ không có gì để uy hiếp Sở Niệm! cô không thể làm cho Sở Niệm bị nguy hiểm! Nhất định không!
Nhạc Du chửi rủa ngày càng khó nghe. Cho dù Ấn Sầu có làm ngơ, nhưng đám đàn ông trên ghế có điểm không lọt tai. Bọn chúng nhìn nhau, rồi một gã đi tới bên cạnh Ấn Sầu.
Trên mặt hắn đầy vẻ nịnh nọt, hai tay xoa xoa:
“Đại tiểu thư, con nhãi này thật không biết tốt xấu. Hay là… cho bọn tôi thu thập nó một chút?”
Ấn Sầu đương nhiên hiểu được ‘thu thập’ trong miệng hắn là gì. Cô ả chán ghét cau mày, nhìn gã.
“Nhịn không được ư?”
Gã đàn ông lực lưỡng cười hắc hắc, kinh tởm dùng đầu lưỡi liếm môi.
“Cũng không phải là không nhịn được. Chỉ là để nó như vậy có chút lãng phí.”
Dù sao bắt cóc cũng làm rồi, con nhóc xinh đẹp như vậy thiệt làm cho người ta ngứa ngáy.
Ấn Sầu hừ lạnh, quay đầu đi.
“Chịu đựng đi, xong việc thì cho mấy người.”
“Nhưng bây giờ để đó có phải cũng có chút lãng phí sao?”
“Ta nói, ngươi không nghe phải không?”
Âm thanh Ấn Sầu lạnh như băng, dáng vẻ âm lãnh như con rắn độc nhe răng.
Gã đàn ông vội cúi đầu nói: “Ta, ta không có ý này.”
“vậy là tốt rồi!”
Ấn Sầu gấp máy tính lại, cầm lấy bao thuốc lá trên mặt bàn.
“Ta đi ra ngoài coi sao, mấy người ở đây canh gác cho kỹ.”
“Dạ”
Ấn Sầu quay người, kéo cửa lớn đi ra ngoài.
Gã đàn ông nghe tiếng bước chân càng lúc càng xa, lúc này mới phun nước miếng lên mặt đất.
“Kỹ nữ xấu xí, kiêu căng cái gì! Ông đây không phải ngó mặt ông chủ thì còn để cho con nhãi xấu xí mày lên mặt sao?”
Mấy gã còn lại trên sô pha đi tới vỗ vai gã.
“Thôi, so đo với nó làm gì. Dù sao chút nữa chẳng phải có một con nữa tới sao, tới lúc đó chúng ta cho ngươi làm trước,tha hồ dập lửa.”
Gã cười, quay đầu nhìn Nhạc Du đang bị trói
“Vậy cảm tạ các huynh đệ trước.”
…
Ấn Sầu giảo hoạt, làm cho Sở Niệm ngồi taxi lòng vòng hết cả nửa Mộ Thành, sau cùng mới tới một thôn nhỏ nằm ở hướng đông gần cao tốc.
Nơi đây cách đây vài năm đã bị Chính phủ quy hoạch mua lại, nên nhà xưởng và thôn dân đã sớm dọn đi, chỉ còn lại nhà không bóng người, thậm chí còn thật hoang vắng.
Sở Niệm xuống xe, cô cũng không sốt ruột mà gọi điện cho Ấn Sầu mà quan sát xung quanh đã. Editor: Meo_mup
Chỉ giây lát sau, một chiếc xe màu đen kiểu dáng vô cùng bình thường đi tới rồi dừng lại cách đó không xa.
Ấn Sầu cùng mấy gã đàn ông lực lưỡng từ trong xe bước xuống, dáng vẻ thật giống như trong TV chiếu cảnh đại ca xã hội đen cùng đàn em.
Sở Niệm liếc nhìn xe ô tô hỏi “Nhạc Du đâu?”
“Khá tốt, không cần mày lo lắng.” Ấn Sầu dừng lại cách Sở Niệm khoảng hai mét, gió thổi tóc cô ả tán loạn, làm lộ ra một vết bớt đen xấu xí xuất hiện trước mắt Sở Niệm. “Bất quá, mày tự lo cho bản thân mình đi.”
“Vậy là tốt rồi.” Sở Niệm không che dấu trào phúng trong đáy mắt, cong môi cười lạnh.
Ấn Sầu không nghĩ thấy thái độ này của Sở Niệm, hung tợn trừng mắt liếc cô, hướng mấy gã đàn ông phất tay.
Ả nói
“Tao nghĩ mày sẽ muốn nhanh chóng thấy Nhạc Du, để tao thành toàn cho mày. Chẳng qua, mày cũng phải thành thật một chút.”