Thương Sùng trước sau trầm mặc ngồi cạnh bên giường bệnh, đôi mắt đen như hồ nước lẳng lặng nhìn Sở Niệm.
[editor: Meo_mup] {đọc nhanh nhất tại trang gác sách chấm com}
Hắn biết căn bệnh mà Vương Lượng nói tới, từ lúc việc của Ấn Sầu xảy ra, cô gái này liền không ngủ ngon được một ngày. Hơn nữa cả đêm đó lăn lộn, cho dù là đàn ông cũng gục ngã chứ đừng nói là một cô gái như Sở Niệm.
Giơ tay chạm khẽ vào mặt cô, Thương Sùng nói: “Đã ngủ ba ngày rồi, cũng nên tỉnh rồi. Nha đầu, em còn ngủ nữa anh sẽ đau lòng đó.”
Vương Lượng sửng sốt, bước nhanh tới cạnh giường, khó tin dùng tay chạm vào mắt Sở Niệm, hỏi Thương Sùng
“Thần tượng, anh nói là Sở Niệm chỉ ngủ thôi á?”
Thương Sùng day day ấn đường, dù không thích Vương Lượng gào to như vậy nhưng vẫn gật đầu đáp hắn một tiếng.
“Ừ”
Vương Lượng kinh ngạc, chớp măt nhìn chằm chằm Sở Niệm cả nửa buổi. Ánh mắt đó, quả thực nhìn y như nhìn người yêu.
Thương Sùng ngẩng đầu, đứng lên đi vào nhà vệ sinh lấy một chiếc khăn lông ấm, vừa cẩn thận lau mặt cho Sở Niệm, vừa nói khẽ với Vương Lượng còn đang sững sờ:
“Cô ấy sắp tỉnh rồi, cậu đi xuống dưới lầu mua cho cô ấy chút cháo nóng đi.”
Ngủ ba ngày có thể giúp Sở Niệm khỏe khoắn rồi, tới lúc cô tỉnh lại thì dạ dày hẳn sẽ không dễ chịu.
Vương Lượng đứng lên gật gật đầu, xoay người đi hai bước rồi lại ngừng lại. Như suy tư gì mà rũ hạ đôi mắt, hắn nhìn Thương Sùng hỏi: “Chỉ cần cháo trắng thôi sao? Hay là tôi mua thêm chút trái cây gì đó?”
Thương Sùng suy nghĩ một chút. “Cũng được, cậu cứ mua lên đi.”
….
[editor: Meo_mup] {đọc nhanh nhất tại trang gác sách chấm com}
…
Trong mộng
Sở Niệm cảm thấy mình ở đây cũng lâu rồi, cô không biết nên dùng tâm tình gì để cảm nhận cảnh tượng trước mắt.
Vẫn những hình ảnh cũ đó làm cô đau lòng muốn chết.
Đột nhiên, cô phát hiện mình có thể di chuyển, nỗ lực bước hai chân đã chết lặng tới trước, đi đến trước mặt người đàn ông đang quỳ trên mặt đất.
Thân hình anh ta cứng đờ, trường bào màu đen đầy vết máu tươi. Mái tóc dài được buộc lại bay tán loạn trong gió, có vài sợi dính trên vết thương trên ngực hắn trong vô cùng nhức mắt.
Sở Niệm muốn nhìn rõ diện mạo anh ta, nhưng lại sợ nếu mình bước sai một bước thì sẽ lại giống lần trước, cảnh tượng hoàn toàn biến mất.
Chỉ còn không đến hai mươi mét, cô lại đi tới cả nửa giờ. Sau cùng đến trước mặt anh ta, Sở Niệm không khống chế nổi mình, hai chân vậy mà bắt đầu run rẩy.
Cô đang sợ. Cô thật sự sợ hãi.
Mấy năm nay lặp đi lặp lại cảnh mộng này, Sở Niệm chưa từng nhìn thấy diện mạo người đàn ông đó, nhưng lạicảm nhận được nơi này có quan hệ gì đó với mình.
Hít thật sâu một hơi, Sở Niệm lấy hết dũng khí ngồi xổm xuống. Cô đỡ bả vai của người đàn ông đã lạnh băng, chậm rãi nâng đầu anh ta lên.
Một khuôn mặt đã quen thuộc đến mức tâm khảm xuất hiện trước mặt cô.
Sở Niệm trợn to hai mắt, ngã ngồi xuống đất.
“Sao có thể! Sao có thể…”
…
[editor: Meo_mup] {đọc nhanh nhất tại trang gác sách chấm com}
…
Đang lau tay cho Sở Niệm, Thương Sùng đột nhiên phát hiện tay cô giật giật, hắn ngẩng đầu nhìn thì thấy không biết từ khi nào chân mày cô đã cau chặt, môi mỏng mấp máy thật nhanh.
Cô tỉnh lại, hẳn mình phải cao hứng chứ, nhưng chẳng biết sao trong khoảnh khắc hắn đột nhiên có dự cảm không tốt?
Sở Niệm giật giật mí mắt, vài phút sau mới chậm rãi mở hai mắt.
Vì ngủ quá lâu nên tầm mắt cô không tốt, chỉ thấy hình bóng một người đàn ông ngồi bên cạnh, tay anh ta nắm chặt tay mình.
Cô chớp mắt, giọng khàn khàn làm Thương Sùng đau lòng.
“Thương Sùng… là anh sao?”
Quanh người toàn mùi thuốc sát trùng làm cô cảm thấy không thoải mái. Cô đưa tay ôm chặt lấy Thương Sùng, dụi đầu vào vai hắn.
“Em ngủ lâu lắm hả? Đây là đâu?”
“Đây là bệnh viện.” Thương Sùng hôn lên mặt cô, nhìn cô đã hoàn toàn tỉnh táo mới đỡ cô ngồi dậy.
Cẩn thận lấy gối lót sau lưng cô, Thương Sùng thân mật điểm nhẹ lên mũi Sở Niệm.
“Em đó, tiểu nha đầu thật làm cho người ta lo lắng. Em có biết là mình đã ngủ ba ngày rồi không?”
“Ba ngày?” Sở Niệm kinh ngạc, dùng tay vò đầu, đưa mắt đánh giá cảnh trí xung quanh.
Đúng là đang ở bệnh viện, nhưng sao cô không có ấn tượng gì hết?
Trầm tư chốc lát, Sở Niệm hỏi Thương Sùng.
“Sao em lại vào bệnh viện? Nhạc Du sao rồi? Bọn Tôn Quý Nhân đâu? Sao em không nhớ nổi chuyện gì luôn vậy?”
[editor: Meo_mup] {đọc nhanh nhất tại trang gác sách chấm com}
Nhìn đôi môi bé nhỏ đóng mở, Thương Sùng không nhịn được cong khóe miệng cười, nhẹ nhàng hôn lên môi cô, hắn nói:
“Đừng vội, em hỏi nhiều vấn đề như vậy, anh biết trả lời từ đâu đây.”
Sở Niệm đỏ mặt nhìn đi chỗ khác.
“Vậy từ từ trả lời đi, em không có ý gì khác.”
“Anh biết.”
Thương Sùng đứng lên rót cho Sở Niệm một ly nước ấm rồi đặt vào tay cô. “Hôm đó cảnh sát tìm được địa chỉ chỗ các em bị băt cóc, hai bên bắt đầu giao hỏa. Tôn Quý Nhân ý đồ giêt chết em, chuyện này em có ấn tượng không?”
“Có, nhưng mà em không nhớ rõ chuyện sau đó.”
“Lúc đó rất nguy hiểm, em chỉ lo bảo vệ Nhạc Du. Nếu Vương Lượng không xông tới đá văng Tôn Quý Nhân ra thì chắc em đã mất mạng rồi.”
“Ý anh là Vương Lượng đã cứu em ư?” Sở Niệm nhíu mày, nhìn Thương Sùng. “Rồi sao nữa?”
“Sau đó, cảnh sát bắn chết bảo vệ của Tôn Quý Nhân, mà Tôn Quý Nhân và Ấn Sầu tự nguyện tự thú. Em và Nhạc Du cùng nhau té ngã, nên đưa em vào bệnh viện.”
“Nhạc Du không có sao, em yên tâm.” Thương Sùng đè Sở Niệm lại, không cho cô xuống giường, lần nữa đem chăn quấn lên người cô. “Cô ấy chỉ chịu chút kinh hãi thôi. Hôm qua người nhà và Mặc Vân Hiên đã đón cô ấy xuất viện rồi.”
Sở Niệm thở phào, vỗ ngực đang phập phồng mãnh liệt. “Vậy là tốt rồi, cô ấy không có chuyện gì là ổn rồi.”
Thương Sùng nhướng mi. “Em chỉ biết quan tâm cô ấy, thật bất công!”
“Ý anh là sao?”
“Em ở bệnh viện ngủ ba ngày, em có biết là anh lo lắng suốt ba ngày không?”
Thương Sùng làm vẻ mất mát mím môi.
“Em tỉnh lại thì chẳng thèm ngó ngàng tới anh, mở miệng ra là Nhạc Du, thật sự anh cảm thấy mất cân bằng đó.”
Sở Niệm sửng sốt, cười làm lành, rụt đầu. “Chẳng phải em mới tỉnh lại, đầu óc còn chưa minh mẫn sao, thật ra thì người ta trong lòng rất nhớ anh đó.”