Vương Lượng nhoẻn miệng, vừa tính cười theo Hoa Lệ thì nhìn thấy trong gương chiếu hậu phản chiếu hình ảnh Cẩm Mặc đen mặt tới đáng sợ. Theo bản nắng hắn run run, vội vàng ho nhẹ một tiếng, nhìn đi nơi khác.
Trước kia đi, hắn cũng cho rằng Thương Sùng thực lạnh lùng, nhưng mà sau khi quen thuộc mới phát hiện, nam nhân mặt bình đạm như nước kia cũng chỉ là ngoài lạnh trong nóng mà thôi.
Mà cái này cậu nhóc lái xe này hoàn toàn không giống nhau, ánh mắt kia quả thực tựa như bắc cực gió lạnh, chỉ cần nhẹ nhàng đảo qua liếc mắt một cái, bạn sẽ cảm thấy toàn thân lạnh băng.
Hoa Lệ tựa hồ là cảm giác được bên trong xe hai người đàn ông bất đồng cảm xúc, dùng khóe mắt nhẹ liếc liếc, thấy Cẩm Mặc mím chặt môi thì trong lòng cảm thấy tim đập chân run.
Từ lần trước chủ nhân giáo huấn quá Cẩm Mặc xong, Cẩm Mặc làm người xử thế liền hoàn toàn thay đổi. Không chỉ có ở trong công ty biến đổi sấm rền gió cuốn, tính cách cũng càng ngày càng giống chủ nhân.
Lạnh lẽo, ổn trọng, thậm chí so trước kia càng thêm thành thục. Chỉ tiếc người này vẫn là một đồ đần, vẫn cho rằng chính mình với nhân loại là không giống nhau.
Nếu là người khác hẳn là hắn đã nổi giận rồi, nhưng người ngồi sau xe là bạn thân của tâm can bảo bối của chủ nhân mình.
Dùng tay kéo kéo Cẩm Mặc còn đang trầm mặc không nói, Hoa Lệ quay đầu với kẻ đang đi vào cõi thần tiên Vương Lượng nói: “Vương Lượng, vừa rồi tôi đùa với anh, anh ấy là hôn phu của tôi, tên là Cẩm Mặc.”
“Hóa ra là hôn phu.” Vương Lượng ngượng ngùng gãi gãi đầu, nhìn Cẩm Mặc qua kính chiếu hậu nói: “Cẩm Mặc anh đừng để ý, nãy tôi cũng chỉ đùa mà thôi.”
Lái xe Cẩm Mặc hạ mắt, hơi hơi gật đầu, xem như chào hỏi. “Xin chào, Vương Lượng tiên sinh.”
Giọng của hắn và Thương Sùng không giống nhau, dù đều lạnh lạnh đều đều, nhưng nghe vẫn thanh thúy dễ nghe.
Vương Lượng mỉm cười, nhìn về phía Hoa Lệ. “Nãy giờ cô hỏi tôi rất nhiều, nhưng đến giờ tôi vẫn không biết cô tên gì.”
“Tôi ư, tôi tên Hoa Lệ.” Hoa Lệ chớp chớp mắt, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp tràn đầy hồn nhiên. Ngón tay mảnh khảnh điểm lên cằm, cô nàng nói: “Anh có thể gọi tôi là Hoa Lệ mỹ nữ, cũng có thể kêu tôi là hoa hoa tiểu thư. Nhưng mà……”
“Nhưng mà cái gì?” Vương Lượng đối với cô gái đơn thuần như Hoa Lệ rất có hảo cảm, rất có hứng thú hỏi.
“Nhưng mà không được gọi tôi là Tiểu Hoa hoặc là Tiểu Hoa Hoa. Loại này xưng hô quê muốn chết, căn bản không xứng với cô nương có khí thế bừng bừng như tôi.”
Tiểu hoa hoa… Ngồi ở trên ghế sau Vương Lượng thiếu chút nữa cười lên tiếng.
Editor: Meo_mu - đọc nhanh nhất tại trang gác sách chấm com
Không nói tới thời này còn ai gọi người khác như vậy không, mà lúc này Hoa Lệ có bảo hắn gọi cô nàng như vậy hắn gọi cũng không ra.
Cảm giác được người ngồi trên ghế điều khiển phụ đang nhìn mình, cố nhịn cười Vương Lượng đem đầu thấp xuống, dùng tay che khuất khóe miệng đã không chịu khống chế của mình, gật gật đầu, thực nỗ lực tỏ vẻ chân thành chút. “Tôi cũng cảm thấy như vậy cách gọi không quá thích hợp, Hoa Lệ tên này vốn dĩ rất dễ nghe.”
Hắn nói: “Hơn nữa thực quốc tế hóa, rất xứng đôi được với cô nương xinh đẹp như Hoa Lệ vậy.”
Lái xe Cẩm Mặc có chút bất đắc dĩ, đưa một bàn tay lên xoa xoa mày.
Quét mắt nhìn Hoa Lệ bên cạnh đang cười vui vẻ, Cẩm Mặc nhìn Vương Lượng qua kính chiếu hậu nói: “Vương cảnh sát đừng để ý, Hoa Lệ bị anh hai chiều hư, nói chuyện gì đó đều tương đối không quy củ.”
Vương Lượng cười. “Không có việc gì không có việc gì, kỳ thật Hoa Lệ như vậy đúng là một cô nương thực đáng yêu. Con gái ấy mà, đơn thuần chút mới tốt.”
“Đúng vậy đó.” Hoa Lệ hướng Cẩm Mặc nghịch ngợm làm mặt quỷ, mặc kệ vẻ mặt ghét bỏ, còn gắt gao cầm tay Cẩm Mặc. “Niệm Niệm tỷ chính là bởi vì thực đơn thuần thực thiện lương, cho nên anh hai mới thích như vậy.”
Quay đầu lại nhìn về phía Vương Lượng, Hoa Lệ hỏi: “Vừa rồi anh hai nói anh cũng là bạn của chị dâu, anh với Niệm Niệm biết nhau lâu chưa? Hai người làm sao biết nhau?”
“Biết nhau cũng được một thời gian rồi.” Vương Lượng gãi gãi đầu. “Làm sao biết nhau hả, vậy nói ra thì rất dài.”
Hắn cũng không thể nói với Tô Lệ, hắn là bởi vì tình địch của Thương Sùng, Tô Lực giới thiệu mới biết Sở Niệm. Editor: Meo_mup - đọc nhanh nhất tại trang gác sách chấm com
Tục ngữ nói rất đúng, tình địch gặp mặt hết sức đỏ mắt. Cho đi là Vương hiện tại cho rằng mình quen thân cùng Thương Sùng và Sở Niệm, không có gì khác ở giữa, nhưng hắn vẫn luôn tránh nhắc tới Tô Lực với Sở Niệm trước mặt Thương Sùng.
Đội trưởng, không phải là Vương Lượng không vì anh, mà là hai người bọn họ, thật sự là quá xứng đôi!
……
Trên taxi, Sở Niệm mềm mại dựa vào Thương Sùng. Vừa rồi lên xe khi hắn nói câu nói kia, đến bây giờ đều làm trong lòng cô ngọt ngào.
Con mèo nhỏ dựa vào lòng hắn dụi dụi, Sở Niệm ngửa đầu về phía Thương Sùng.
Sườn mặt hắn rất đẹp, vừa mềm mại vừa cứng rắn, làm người ta có cảm giác mê muội.
Thương Sùng cong khóe miệng, rũ xuống mắt nhìn cô. “Em lại đang khoái chí gì đó?”
“Không có, chỉ là suy nghĩ câu nói anh vừa nói mà thôi.”
Sở Niệm cười hắc hắc, đặt tay lên đùi. “Chiếc xe kia… anh thật sự không lái nữa sao?”
“Ừ, xe kia anh đã cho Cẩm Mặc. Hắn hiện tại đi làm, có cái xe cũng tương đối tiện.” Thương Sùng nghiêng đầu nhìn mắt Sở Niệm. “Như thế nào? Hiện tại lại luyến tiếc xe kia?”
“Cũng không phải luyến tiếc, chỉ là…cho Cẩm Mặc xe như vậy, thích hợp sao?” Sở Niệm nhíu mày, như là ý thức được lời này thực dễ dàng để cho người khác hiểu lầm. Cô vội vàng đem ngẩng đầu, tiếp tục nói: “Ý em không phải là tiếc vì anh đưa xe quý giá cho Cẩm Mặc, mà ý em là muốn cho thì cũng phải cho xem mới chứ.
Chiếc Maserati kia tuy còn mới coóng nhưng mà so với việc đi xe mới vẫn khác nhau. Em nói anh hiểu không?”
“Hiểu.” Thương Sùng mỉm cười. “Cẩm Mặc cũng mới biết lái xe, xe kia cho hắn cũng chỉ là cho hắn luyện luyện tập mà thôi. Em yên tâm, anh không có kiểu da mặt dày giống em đâu.” Editor: Meo_mup - đọc nhanh nhất tại trang gác sách chấm com
Hay ghê, xe cả mấy chục triệu Maserati đồ mà chỉ là xe luyện tập. Sở Niệm thật minh bạch sâu sắc, cái gì gọi là có tiền thì có quyền tùy hứng mà.
“Còn ghen tỵ với Nhạc Du nữa không? Thương Sùng, anh đúng là cái lu giấm, ủ lâu năm nên chua muốn chết.” Editor: Meo_mup - đọc nhanh nhất tại trang gác sách chấm com
“Chuyện Nhạc Du anh có thể tạm bỏ qua. Nhưng mà, Sở Niệm à, em vì tránh né vấn đề anh hỏi, lúc rồi ở bệnh viện coi anh như không khí, anh nhớ rất rõ đó nhé.”
“Em nào có đem anh thành không khí chứ.” Sở Niệm chột dạ mà cười. “Anh đẹp trai ngời ngời như vậy nghĩ sao em coi là không khí.”
“Vậy thì tốt, một khi đã như vậy, em hiện tại liền nói cho anh biết, em mơ thấy anh thế nào?”