Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi

Chương 181



Chương 181

Thi Hoành Muôn Nơi

Editor: Meo_mup

“Bớt nói nhảm với tui đi ông!”  Sở Niệm nắm chặt tay, nghiến chặt răng.”Cho anh một phút, nói rõ coi mắc gì gọi cho em. Nếu không nói rõ vậy đừng trách mai em đi tới sở tìm anh!”

“Sử dụng bạo lực với nhân viên công vụ là phạm pháp nha.”

“Anh là nhân viên công vụ hả? Em sao không biết là Vương Lượng đang làm công vụ sao?”

Vương Lượng cạn lời, hắn có thể nói là Sở Niệm nha đầu này cũng thật độc miệng mà.

Cô nhóc hỏi như vậy, làm hắn không biết trả lời như thế nào, nếu nói đúng thì Sở Niệm khẳng định nói không quen mình, còn nói không phải thì chẳng phải tự đánh miệng mình sao?

Gãi gãi đầu, Vương Lượng nói: “Kỳ thật anh cũng không nghĩ quấy rầy em như vậy, nhưng mà… Đã xảy ra chuyện.”

Nằm ở trên giường Sở Niệm ‘ tạch ’ một cái, ngồi dậy, suy nghĩ trong chốc lát hỏi: “Chẳng lẽ là Tôn Quý Nhân cùng Ấn Sầu trốn thoát?” Editor: Meo_mup

“So với cái đó thì cái này còn nghiêm trọng hơn.” Vương Lượng quay đầu lại nhìn mắt Tôn Quý Nhân trong phòng giam, dáng vẻ thật kinh hãi.

Ném điếu thuốc trong tay xuống đất, Vương Lượng nói: “Em có thể tới đây không? Hai mươi phút sẽ sau anh chờ em dưới lầu nha. Cụ thể tình huống thế nào, em xem qua rồi nói tiếp.”

Sở Niệm ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo trên vách tường, tung chăn bước xuống giường. Vừa lấy quần áo, vừa đáp Vương Lượng qua điện thoại: “Ok, tới rồi gọi điện thoại cho em.”

“Ừ.” Vương Lượng gật đầu, cúp điện thoại xong đi ra xe cảnh sát của mình.

Hai mươi phút sau, Sở Niệm thay đồ xong xuống lầu.

Nhìn Vương Lượng đã đứng bên ngoài, cô đi tới cạnh xe, mở cửa lên xe.  #Meo_mup

“Tới đúng giờ ghê nè, sự tình Tôn Quý Nhân bọn họ thực khó giải quyết?” Từ khi biết Vương Lượng đến bây giờ, Sở Niệm vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy sắc mặt của hắn kém như vậy.

Cô cài dây an toàn, nỗ lực làm trong xe không khí tốt một chút.

Vương Lượng khởi động xe, trán cau tít đến bây giờ còn không giãn ra tí nào. “Đích xác rất khó giải quyết, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện.”

“Ok.”



Trên đường tới trại giam, Vương Lượng đem tình huống đại khái nói cho Sở Niệm.

Tôn Quý Nhân, Ấn Sầu, còn có mấy gã bảo vệ bị bắt hôm trước đều đã chết trong đêm qua.

Nguyên nhân chết liền pháp y đều tra không ra, cái chết…còn cực kỳ khủng bố.

Tựa như người đang sống sờ sờ bị người ta xé thành đôi, ruột, nội tạng văng tung tóe. Càng thêm kỳ quái là mặc kệ là Tôn Quý Nhân cũng như những người khác, lẽ ra phải bê bết máu. Mà trên mặt đất, dù cho một vết máu cũng đều không thấy.

Cửa khóa phòng giam hoàn hảo không tổn hao gì, trong phòng giam các camera cũng không bị quấy nhiễu, cai ngục lúc phát hiện báo nguy, thì cũng không phát hiện bóng dáng của bất cứ ai.

Hết thảy đều quỷ dị làm sởn tóc gáy.

Vương Lượng nói hiện giờ cấp trên đã đem mọi chuyện áp xuống, tuy rằng phán định là tự sát, nhưng mọi người đều biết, căn bản không có người sẽ dùng phương thức như vậy tự sát.

Tuy rằng đều biết ngày mai chính là ngày toà án xử bọn Tôn Quý Nhân, có thể xử tử, nhưng tuyệt vọng thế nào cũng không có khả năng sẽ như vậy.

Đang sống sờ sờ đi phanh bụng mình, sau đó lại vặn gãy tay? Tự sát? Có khả năng sao?

Sở Niệm nhíu mày, nghiêng đầu nhìn về phía Vương Lượng. “Anh cho rằng cái chết của bọn Tôn Quý Nhân có quan hệ cùng ác quỷ?”

“Bọn họ nguyên nhân chết quá kỳ quái, em nghĩ coi nếu là hắn bị giết thì sao có thể né tránh các camera?” Vương Lượng gật đầu. “Tôn Quý Nhân trước kia làm nhiều chuyện xấu như vậy, nếu nói kết cục như bây giờ là bởi vì ác quỷ báo thù, anh mới cảm thấy hợp lý.”

“Vậy anh đã báo Thương Sùng chưa?”

“Điện thoại của thần tượng không gọi được, nhưng anh đã để lại tin nhắn thoại.”

Vương Lượng dừng xe ngoài cửa trại tạm giam, tuy trời chưa sáng nhưng do cái chết của bọn Tôn Quý Nhân nên lúc này ngoài cửa đầy xe cảnh sát.

Sở Niệm trầm mặc, ngẩng đầu mắt thấy phía trại tạm giam đầy oán khí, rũ mắt đeo  ba lô, xuống xe.

Bởi vì cô không thuộc biên chế nhân viên cảnh đội, cho nên Vương Lượng dặn dò cô chút nữa không nói gì cả chỉ cần đi theo phía sau hắn là được.

Quá nhiều đèn xe quay quay khiến Sở Niệm có chút không thoải mái, giơ tay che mắt, cô đi theo phía sau Vương Lượng, đi về cửa trại giam.

Tựa hồ là cảm giác được có người đang xem nhìn mình, Sở Niệm ngẩng đầu, tìm kiếm ánh mắt kia.

“Thương Sùng?” Dù người đàn ông đứng đó khuôn mặt bị đèn xe chiếu có chút làm người ta thấy không rõ lắm, nhưng ngay khi tầm mắt Sở Niệm tương giao cùng ánh mắt hắn, cô đã biết người đó là ai. 

Vương Lượng dừng bước, xoay người đi theo Sở Niệm đi đến ven đường.

Vẫn là người kia một thân mặc đồ tây may cắt thủ công màu đen, Thương Sùng trên mặt biểu tình lười nhác.

Nhìn hắn duỗi tay đem Sở Niệm ôm vào trong lòng, Vương Lượng nói: “Thần tượng, tốc độ anh thật mau đó, tôi còn tưởng tới mai anh mới nghe tin nhắn của tôi.”

Thương Sùng cong cong môi, đem áo khoác cởi ra khoác lên vai Sở Niệm. “Ta nếu là thật chờ đến ngày mai mới nghe thấy, vậy Sở Niệm phỏng chừng liền thành gấu trúc.”

Nghiêng mắt nhìn đôi mắt kia liếc về phía cửa lớn, Thương Sùng ôm lấy eo Sở Niệm đi đến phía trước. Quay đầu lại nhìn mắt Vương Lượng còn đang phát ngốc tại chỗ, hắn nói: “Còn đứng đó làm gì? Nếu về sau ngươi còn dám gọi điện thoại như tìm cô ấy, ngươi biết đó, ta sẽ không đối với ngươi mềm lòng.”

Thương Sùng câu này nhìn như nói rất bình thường nhưng làm trong lòng Vương Lượng đột nhiên sinh ra một trận hàn ý. Hắn rất là xin lỗi mà cười cười, bước nhanh theo phía sau bọn họ tiến vào trại tạm giam.

Bất quá nói đến cũng kỳ quái, Thương Sùng cùng Sở Niệm như vậy nghênh ngang mà vào hiện trường vụ án. Không chỉ có không ai ngăn lại bọn họ hỏi đông hỏi tây, lại còn có có người nhường đường cho bọn hắn.

Cúi đầu Vương Lượng có chút buồn bực, chính là hắn cũng biết hiện tại chính mình hẳn là đem tinh lực đặt ở nào.

Một giờ lúc sau, ba người đã đem Tôn Quý Nhân bọn họ nhà tù xem xong rồi.

Bởi vì thật sự là chịu không nổi mùi máu tươi bên trong, Vương Lượng đứng ở hành lang phía ngoài hút thuốc lá.

Cảm giác được dạ dày bớt quay cuồng, hắn lúc này mới nhìn trái nhìn phải, rất là cẩn thận hỏi: “Thần tượng, Sở Niệm, hai người có nhìn thấy gì không?”

Sở Niệm đương nhiên biết ý tứ Vương Lượng là sao, nhưng lúc này chính mình là thật sự cũng không có tâm tư đi trả lời hắn. Sở Niệm trong đầu hiện tại chỉ có cảnh ban nãy, xác chết khắp nơi, đầy đất hài cốt.

Tôn Quý Nhân là đang sống sờ sờ bị xé thành năm mảnh, tựa như cổ đại sở dụng hình phạt ngũ mã phanh thây, xuống tay đã lưu loát lại ngoan độc.

Ấn Sầu là bị xé từ bên hông thành hai nửa, đôi mắt mở thật to, có thống khổ, có tuyệt vọng, thậm chí còn có tràn đầy hoảng sợ.

Đầu cô ta không bị dứt ra khỏi thân mình, mà bị dùng lực cực mạnh vặn quay sang một bên. Sở Niệm phát hiện trên má trái cô ta có vết đỏ, có vẻ như trước khi chết bị người ta hung hăng tát tai.