Vương Lượng hiện tại phản ứng lại là có chút chậm chạp, nhìn Sở Niệm một hồi lâu, mới ý thức được cô hỏi gì.
Hắn vội vàng cúi đầu, lấy từ trong túi áo ra tấm bùa màu đỏ. Hắn thật cẩn thận đặt vào lòng bàn tay nói: “Có, vẫn luôn đặt ở trên người.”
“Vậy là tốt rồi.” Sở Niệm cuối cùng nhẹ nhàng thở ra, cầm lấy phù chú ở đặt trước mặt nhìn nhìn.
Đột nhiên, cô dường như phát hiện cái gì mà cau mày.
Vương Lượng hỏi: “Làm sao vậy? Là anh làm hỏng bùa rồi à?”
Sở Niệm lắc đầu, bất động thanh sắc mà đem lá bùa thả vào trong túi da. Lục lọi một hồi lâu, mới từ trong bao lấy ra một bùa hoàn toàn mới đặt trên tay Vương Lượng.
Cô trước quay sang Thương Sùng liếc mắt một cái, mới quay đầu nhìn Vương Lượng nói: “Vương Lượng, gã Quý Xà không phải còn sáu ngày mới trở về sao? Trong khoảng thời gian này, nếu không thì anh tới nhà Thương Sùng ở đi?”
Vương Lượng ngây ra một chút, không rõ nguyên do mà chớp hai hạ đôi mắt. “Vì cái gì? Ở nhà thần tượng hình như không tốt lắm đâu?”
Thương Sùng ngay từ đầu cũng không minh bạch, Sở Niệm hành động như vậy dụng ý là gì, nhưng hắn chỉ nhìn cô thật rồi hắn vẫn là khẽ mở môi mỏng, nhìn Vương Lượng. “Không có gì không tốt, cả nhà ở bên nhau mới có thể thương lượng đối sách càng tốt. Chẳng lẽ, ngươi tính để chúng ta ở chỗ này chờ ngươi?”
“Tôi không phải ý này.” Vương Lượng nhắm mắt. “Hai người cũng biết trong khoảng thời gian này án tử kia giao cho tôi, tôi ở chung thì cũng không có tiện. Hơn nữa, nếu là thật sự ở tại trong nhà thần tượng, thì làm cho anh thêm phiền.”
“Ta đều không lo lắng này nọ, ngươi lo lắng cái gì?” Thương Sùng nhún nhún vai. “Nhà ta dù không lớn, nhưng thêm ngươi một người vẫn là đủ. Ngươi nếu là cảm thấy đi làm không có phương tiện, ta đưa xe cho cũng không sao.”
“…… Này, này không tốt lắm đâu.”
“Không có gì không tốt, quyết định như vậy đi.”
Cũng không cho Vương Lượng có cơ hội mở miệng từ chối, Thương Sùng liền ngồi thẳng lại.
Cúi đầu điều chỉnh dây an toàn, hắn đưa tay xem đồng hồ. Rõ ràng thanh âm trầm thấp như thế, nhưng lại mang theo khí thế làm người ta không thể kháng cự.
“Tầm 6 giờ tối ta cùng Sở Niệm sẽ đến đón ngươi, hiện tại ta cùng cô ấy còn có chuyện phải làm, ngươi về cục cảnh sát trước đi.”
Vương Lượng ngây người vài giây, miệng khẽ động trong chốc lát, cuối cùng cũng không nói ‘được’ mà chỉ gật đầu đáp ứng.
Hắn quay sang hai người từ biệt một tiếng, sau đó liền đẩy ra cửa xe, xoay người rời đi.
Ngồi ở ghế phụ Sở Niệm nghiêng đầu nhìn Vương Lượng đi vào cục cảnh sát, lúc này mới mi mắt cong cong mà đối Thương Sùng nói: “Vẫn là anh có biện pháp, nếu là lời nói của em, tên kia sẽ còn kì kèo một hồi lâu.”
“Anh giúp em thu phục hắn, chỉ là hiện tại……” Thương Sùng cong khóe môi nhìn Sở Niệm nói: “Em cũng nên nói cho anh biết là tại sao phải như vậy.”
Sở Niệm gật gật đầu, từ trong túi lấy ra lá bùa đỏ mà ban nãy Vương Lượng đưa mình. “Lá bùa này phía mặt trên chu sa xuất hiện màu đen, rõ ràng là ác mộng đêm qua của Vương Lượng cùng oán linh có quan hệ.”
Vừa rồi nếu không phải cô quan sát cẩn thận thì chính cũng sẽ nghĩ lầm Vương Lượng thật là bởi vì bị dọa mới bị ác mộng.
Phải biết rằng phù chú Sở gia có thể mua được, mặc kệ là cấp bậc như thế nào, đều sẽ chỉ là thượng phẩm. Bất đồng với bùa màu vàng dùng chu sa đỏ thông thường, bùa màu dùng bạch kim chu sa đã khai quang.
Cho dù so với bùa đen dùng huyết chu sa có linh lực thì không bằng, nhưng linh hồn hoặc ác quỷ thông thường sẽ không có khả năng khiến cho kim sa biến hắc.
Đêm qua cô đích xác không biết Vương Lượng mơ chuyện gì, nhưng là từ việc kim sa dần biến đen này, cô có thể kết luận, ngày hôm qua sự tình khẳng định không đơn giản.
Bùa đỏ cũng bảo hộ không được Vương Lượng, Sở Niệm cũng chỉ có thể đem hắn tạm thời an trí ở Thương Sùng nơi đó.
Thứ nhất là bởi vì Thương Sùng cũng là người đuổi ma, cho dù ác linh hung hãn như thế nào, cũng sẽ kiêng kị vài phần.
Thứ hai là muốn nhìn coi ác linh kia là vô tình quấn lên Vương Lượng hay sao. Nếu như vậy thì cũng thôi. Còn nếu không phải thì cũng phải tra cho được nguyên nhân.
Thương Sùng nhíu mi, đem phù chú cầm trong tay. Cánh mũi hít nhẹ, tức khắc, một mùi máu tươi mà Sở Niệm không cảm nhận được bốc lên.
Màu đen hai tròng mắt nhanh chóng hiện lên một tia chán ghét, hắn nhấp khóe môi, nhìn Sở Niệm khẽ gật đầu.
Dù mình cũng không thích người ngoài đến lãnh địa của mình, nhưng là vì biểu hiện ra bộ dáng yêu ai yêu cả đường đi lối về nên Thương Sùng vẫn là đồng ý cách làm của Sở Niệm.
Cùng lắm thì chờ sau khi Vương Lượng rời khỏi, hắn kêu Cẩm Mặc cùng Hoa Lệ tiêu độc là được rồi.
Mùi của nhân loại hiện tại đối với mình cũng không có bất cứ hấp dẫn gì, nhưng mà hắn vẫn là biểu hiện ra thói ở sạch.
Cầm tay lái, Thương Sùng khởi động ô tô. Ngước mắt nhìn mắt cục cảnh sát kia càng lúc càng xa, hắn nói: “Chuyện sau đó, em còn tính toán cho Vương Lượng tham dự sao?”
“Bỏ đi anh.” Chỉ là nhìn mắt thi thể đã bị dính hắc khí, Sở Niệm thật là không muốn cho Vương Lượng tiếp tục đi theo bọn họ.
Thương Sùng nhướng mày. “Lỡ hắn ương ngạnh muốn đi cùng? Hoặc là cảnh sát tra bọn họ được cái gì.”
Sở Niệm trầm tư một chút. “Cương với em thì em liền đánh bất tỉnh hắn, còn cảnh sát bên kia…… Thật đúng là không dễ làm.”
Vừa rồi Thương Sùng nói cũng nhắc nhở nàng, cho dù mình có thể ngăn Vương Lượng, nhưng cảnh sát khác lỡ cũng nhảy vào cái hố đó thì sao?
Đến lúc đó còn không phải giống nhau sẽ liên lụy đến những người khác, làm số người chết không dừng lại mà còn kịch liệt tăng tốc.
Nếu sự tình diễn biến thành như vậy, chính mình cùng Thương Sùng dù có nỗ lực, đều là uổng phí.
Rất là bực bội mà gãi gãi đầu, Sở Niệm trái lo phải nghĩ, chẳng lẽ lại muốn mình đi tìm Tô Lực hỗ trợ? Dù là tìm thật tìm thì cô phải nói với hắn thế nào?
Nói thật, khẳng định là không thể. Nhưng là muốn nói khác, Tô Lực cũng không có khả năng trợ giúp cô gây trở ngại công vụ đi?
Vừa lái xe Thương Sùng tựa hồ là xem thấu Sở Niệm tâm tư, không vội không chậm mà cong môi, chậm rì rì mà mở miệng nói “Không cần nghĩ kêu Tô Lực đi giúp em, điểm này không thể thực hiện được.”
Nha đầu này, một khi gặp phải sự tình liền nghĩ tìm Tô Lực. Trong lòng cô chẳng lẽ hắn thật là một chút biện pháp đều không có sao?
Thương Sùng lặng yên vô tức mà chép miệng, đối ý tưởng lúc này của Sở Niệm, cảm thấy thực khó chịu.
Sở Niệm thở dài. “Vậy anh nói phải làm sao mới tốt? Chẳng lẽ thật kêu em đi cục cảnh sát kia kéo biểu ngữ, ghi chú rõ không cho phép bọn họ nhúng tay sự tình kia sao?”
Thương Sùng cong môi, dường như trêu chọc ngả ngớn nhướng chân mày. “Anh cảm thấy biện pháp này của em không tồi, ngày mai nếu không thì đi thử đi?”