Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi

Chương 46: Chính cô lựa chọn



“Quá lãng phí, nếu không chúng ta đóng gói mang về đi.”

“Mang về cho em ăn à?”

“Chẳng phài trong nhà còn có con mèo sao, hì hì.”

Thịt nướng nguội lạnh là mất đi vị ngon rồi, mặc kệ hâm nóng như thế nào, hương vị chắc chắn sẽ không ngon như trước. Thương Sùng chắc chắn là không ăn chỗ thịt thừa này, bản thân cũng chẳng hứng thú với đồ ăn thừa. Song, chắc là Tiểu Hắc sẽ thích ăn. Dù sao......Có thịt mà.

Không đợi Thương Sùng hoàn hồn, Sở Niệm đã gọi nhân viên cửa tiệm đến, nói: “Anh đẹp trai, phiền anh gói chỗ đồ thừa này lại, nhân tiện lấy cái túi to, cho hết đống xương này vào.”

“Được rồi, mỹ nữ chờ nhé.” Cậu chàng kia rất nhanh lấy đến vài chiếc túi to sạch sẽ, vừa cho đồ ăn vào, vừa cười hề hề hỏi: “Mỹ nữ, nhà em có nuôi thú cưng à?”

Sở Niệm cười hì hì, đáp: “Nuôi một con mèo.”

Dạo này, mèo cũng đổi vị, bắt đầu ăn xương rồi sao? Tuy trong lòng cậu ta thấy kinh ngạc, nhưng biết rõ đạo lý đừng nên nhiều chuyện. Nhanh nhẹn gói kỹ đồ ăn thừa và xương xẩu lại, nhận lấy tiền mặt từ tay Thương Sùng rồi xoay người rời đi.

Thương Sùng xách túi xương, vạch đen trên trán vẫn không ngừng chảy xuống. Trong lòng đột nhiên cảm thấy hơi áy náy với Tiểu Hắc, giật giật miệng nói: “Vứt cái này đi.”

“Vì sao, tôi lấy về cho Tiểu Hắc mà.” Sở Niệm đoạt lấy túi to từ trong tay anh.

“Tiểu Hắc là mèo, không phải là chó.”

“Đều như nhau.”

“...”

Ai chỉ dạy quan niệm đó cho cô nhóc này vậy? Chó và mèo có thể giống nhau sao? Thôi, dù sao lát nữa đưa đến trước mặt Tiểu Hắc, tên kia cũng sẽ nghĩ cách vứt bỏ đống xương này.

Thương Sùng lặng lẽ thở dài, cởi cúc áo, đợi đến khi ra đến trước cửa nhà hàng, sẽ khoác lên người cô.

Sở Niệm nhìn nhìn chiếc áo vest có thể làm áo choàng trên người, mùi hương bạc hà nhàn nhạt trên quần áo liền chui vào khoang mũi c Cô mất tự nhiên nhíu mày, nâng tay định trả áo lại cho anh.

“Tôi không lạnh.”

Thương Sùng không biến sắc chỉnh lại áo vest cho cô, trong giọng nói tràn đầy vẻ bá đạo không cho phép chối từ: “Khoác vào.”

Trong tiệm không lạnh, không có nghĩa là ra ngoài cũng không lạnh, hiện tại cũng sắp năm giờ sáng rồi, cô nhóc này còn mặc váy, anh không muốn đến lúc đó mình còn phải chăm sóc cho cô.

Đứng tại nguyên chỗ, Sở Niệm đương nhiên không biết suy nghĩ lúc này của anh, ngây người nhìn Thương Sùng đã bước ra ngoài đang đi ở phía trước. Cho đến khi Thương Sùng mở cửa xe rồi nhìn cô, lúc này Sở Niệm mới hoàn hồn, một bước cũng thành ba, đi qua.

Ngồi trong xe, hai nguời đều im lặng. Thương Sùng là hơi mệt mỏi, dù sao lăn qua lăn lại trong một khoảng thời gian, anh vẫn chưa ăn qua thứ gì đâu. Sở Niệm thì khác, trong đầu đều là dáng vẻ của người đàn ông ở bên cạnh.

Giống như cảm giác được ánh mắt của cô nhóc kia lướt qua người mình có chút kỳ quái, Thương Sùng dùng khóe mắt liếc cô một cái, hỏi: “Đang suy nghĩ gì vậy?”

Sở Niệm cúi đầu, mí mắt run lên.

“Không có nghĩ gì cả.”

“Trở về liền nghỉ ngơi đi, hai ngày nữa cảnh sát sẽ đến trường minh oan cho em. Hiện giờ chuyện của Phùng Tư Vân cũng có kết quả rồi, không cần nghĩ loạn thêm nữa.”

“Ừm, tôi biết rồi.”

“Chờ làm sáng tỏ xong, em có thể về trường học rồi.”

Hai ngày nữa vụ án của Bạch Oánh sẽ có kết quả, điều này có nghĩa là Sở Niệm phải về nhà rồi. Kỳ thật lúc nói những lời đó, anh cũng chẳng nghĩ gì nhiều,))((Qu,,,yysy,,,,doonn...===- chỉ muốn xem xem cô nhóc kia có phản ứng gì. -,.,.ll..Q,,,uu.....;;;Đáng tiếc từ lúc mình bắt đầu đề tài này, cô luôn cúi đầu, làm cho anh nhất thời không có cách nào đoán được trong lòng cô đang nghĩ gì.

Sở Niệm nghe hiểu ý của anh, chỉ là lại hiểu sai mà thôi. Nhíu đôi mày bị tóc mái che phủ, chỉ nói một câu: "Tôi sẽ trả anh tiền", sau đó liền nghiêng đầu, không để ý đến anh nữa.

Thương Sùng có chút hồ đồ, muốn suy ngẫm xem mình đã nói câu nào chọc cô không vui rồi. Nhưng là vừa tập trung tinh thần, huyệt thái dương liền đau đớn giống như bị kim đâm.

Anh biết rõ nếu không lập tức ăn bổ sung, anh sẽ không khống chế nổi cơ thể của mình nữa. Cho nên không có cách nào, tất cả chỉ có thể chờ đến lúc sau mới hỏi lại cô thôi.

Vì vậy, hai nguời cứ im lặng như thế suốt cả đường đi. Cho đến khi xuống xe, vào nhà, bọn họ cũng không nói câu nào. Sở Niệm thở phì phì lên tầng, dứt khoát ném áo vest vẫn luôn khoác trên người ở trên ghế sofa, sau đó không nói hai lời liền cho anh một bóng lưng.

Nếu lúc này cô không cố chấp hờn dỗi như vậy, quay đầu lại liếc mắt nhìn sẽ không bỏ qua sắc mặt trắng bệch như tờ giấy của Thương Sùng.

Chờ trên tầng truyền đến tiếng đóng cửa, một làn khói đen mới vội vàng chui ra từ trong góc. Dùng pháp lực của mình chống đỡ chủ nhân của mình, đưa một túm ác linh vẫn đang giãy giụa vào trong miệng anh.

Nhìn sắc mặt anh hơi tốt lên, khói đen trùm lên thân thể Thương Sùng, trong nháy mắt biến mất ở trong phòng khách.

........

Đợi đến khi Sở Niệm gặp lại Thương Sùng, đã là hai ngày sau rồi, đương nhiên hai ngày đó là không tính ngày mà cô ngủ từ hửng đông đến chập choạng tối.

Quần áo trên người anh vẫn là bộ âu phục mặc hôm ra ngoài đó, nếu không phải âu phục vẫn sạch sẽ như cũ, ngay cả nếp nhăn cũng không có,-,,q,q,,,q,,d,ô....nn......Sở Niệm nhất định cho là mấy ngày nay anh không thay quần áo.

Nhớ tới chuyện quỷ mập nói với mình ngày hôm qua, Sở Niệm liền bớt một phần phòng bị với người đàn ông ở trước mắt này.

“Mấy ngày nay anh đi đâu vậy?” Sở Niệm đứng lên, trong giọng nói lộ ra chút lo lắng mà ngay cả cô cũng không biết.

Thương Sùng hơi mệt, cởi áo khoác liền ngồi trên sofa, cũng không trả lời vấn đề của cô, ngược lại còn hỏi: “Nhạc Du sao rồi?”

“Hôm trước Nhạc Du xuất viện, đã về trường học rồi.” Sở Niệm cũng ngồi xuống, cảm giác anh giống như không muốn trả lời mình, liền không hỏi nữa.

“Bên phía cảnh sát có tin tức gì không?”

“Tô Lực gọi điện thoại nói hôm nay đã đến trường minh oan cho tôi. Tài xế của Tôn Quý Nhân đã nhận tội, tòa án đã phán quyết rồi.”

“Ừ, bên Đinh Nhiên thì sao?”

Sở Niệm nhìn anh một lát, cảm giác sao mình giống như thư ký dưới tay anh thế. Có chút khó chịu bĩu môi, dời mắt lên ti vi.

“Như anh suy đoán, cảnh sát đã tìm được thi thể của Phùng Tư Vân rồi, sau hôm ấy Đinh Nhiên cũng đến cục cảnh sát để tự thú. Lưu Dương thành đồng lõa cũng bị bắt, chỉ là...”

Thương Sùng nhướn mày, ý bảo cô nói tiếp.

“Chỉ là bị bắt vào trong tù, chưa đến hai ngày đã chết rồi. Nói là bị ung thư gì đó, chết ở trong tù. Về phần Đinh Nhiên đã bị giám định là bệnh tâm thần rồi, - =mặc dù luật pháp không xử lý được cô ta, nhưng đời này chắc chẳng ra khỏi được viện tâm thần.”

Lưu Dương có kết cục như vậy, Sở Niệm đã sớm nghĩ đến. Chỉ là Đinh Nhiên làm cho cô hơi bất ngờ, xem ra Phùng Tư Vân đã làm gì rồi.

Thỉnh thoảng Sở Niệm cũng hoài nghi, lúc trước chính mình quyết định để cô ấy lại đó, rốt cuộc là đúng hay sai.

“Chuyện không liên quan đến em, là cô ấy tự lựa chọn.” Thương Sùng hờ hững nói một câu lại trúng ngay tâm tư Sở Niệm.

Đứng dậy đi lên tầng, chỉ là chưa được hai bước, anh liền ngừng lại, quay đầu nhìn Sở Niệm vẫn ngồi trên sofa, hỏi: “Buổi chiều có dự định gì không?”