Thần Khống Thiên Hạ

Chương 179: Giết Chóc​



Thanh Lang bị Lăng Tiếu một kiếm giết chết.

Lăng Tiếu lập tức chạy ra khỏi công kích vài bước, quay người trở lại liên tục phản kích.

Đao kiếm chém lên người bốn tên này, bốn tên này khó ngăn cản lại bị Lăng Tiếu bồi đao vào người.

- Bà mẹ nó, quái vật đánh không chết.

Lăng Tiếu mắng một tiếng, xoay người tung nhảy ra đi.

Nếu không phải hắn có phong thuộc tính, lại có kinh nghiệm phong phú và ưu thế bộ pháp, chỉ sợ đã bỏ mạng dưới tay của đám độc nhân này rồi. Đổi lại giống những Huyền Sĩ trung giai khác đoán chừng đã bị giết từ lâu rồi.

Bên kia con rắn một sừng bị Lang Vương kim sắc cắn thương tích đầy mình, Lang Vương kim sắc cũng bị đánh bay nhiều lần, nếu không phải tiến giai tam giai thì chỉ sợ hai ba chiêu như vậy nó đã chết rồi.

Lang Vương kim sắc phun ra một đạo kim quang bắn thẳng vào con rắn một sừng, con rắn một sừng này bị thương rất nặng nhưng vẫn phun ra một làn khói đen, những khói đen này hóa thành những con linh xà đen chống lại kim quang đánh tới.

Lang Vương kim sắc thừa cơ hội này bổ nhào qua, lần này nó xem chuẩn cơ hội trực tiếp ắn vào chỗ cổ bị thương lúc trước của con rắn.

Hí!

Con rắn một sừng phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương, thân thể càng không ngừng lăn lộn liên tục.

Móng vuốt sắc bén của Lang Vương kim sắc cũng không có dừng lại, càng không ngừng vạch phá da thịt của con rắn một sừng.

Từng vết thương dài hiện ra trên người của con rắn, máu tươi chảy đầm đìa không dứt.

Con rắn một sừng không ngừng trúng trảo của Lang Vương kim sắc, đột nhiên thân thể mấy chục thước của nó co rút lại, nó muốn dùng thân thể to lớn xiết chết Lang Vương kim sắc.

Hai con linh thú không ngừng chém giết lẫn nhau.

Bên kia tên Linh Sư lùn không ngừng tấn công ấu kỳ lân, hắn càng không ngừng dùng cường chiêu công kích ấu kỳ lần, thế nhưng mà ấu kỳ lân giống như hài tử bị chọc cười, không ngừng bay qua bay lại né tránh khắp nơi, ngẫu nhiên lại phun ra một đạo hỏa diễm thiêu đốt tên lùn.

Tên lùn thấy yêu xà của mình gặp nguy hiểm, lúc này không dám kéo dài, lập tức thúc dục linh lực toàn thân dùng cường chiêu.

Chỉ thấy khí tràng chung quanh người của hắn đông cứng lại, khí tràng này mạnh hơn Huyền Sĩ cao giai không biết bao nhiêu lần, từng đoàn từng đoàn sương đen phát ra ngoài, cỏ dại ven đường dính vào một chút là khô ngay, có thể thấy được những khói đen này rất độc.

Ấu kỳ lân trên không trung dùng ánh mắt linh động đánh giá tất cả, toàn thân tản ra một đoàn hỏa diễm bao phủ bản thân mình, nó cũng tùy ý cho thằng lùn này ngưng tụ khí tràng, dường như muốn nhìn cường chiêu của tên này mạnh bao nhiêu.

Đánh nhau cách đó không xa, Lăng Tiếu cũng cảm nhận được áp bách vô cùng đáng sợ, sắc mặt của hắn ngưng trọng lại, lập tức nhìn qua không trung kêu to lên.

- Bại gia tử phải cẩn thận ah!

Ai ngờ lúc đó ấu kỳ lân nhìn qua phía hắn còn kêu vài tiếng.

Ngay vào khắc này thằng lùn đã ngưng tụ chiêu thức xong, khí thế đạt tới đỉnh phong, hai làn khói đen ngưng tụ vào trong tay như hai đạo hỏa diễm thần kỳ phập phồng.

- Đi chết đi a, Hắc Ám Vụ!

Tên lùn này hét to một tiếng, cầm khói đen trong tay phải ném ra.

Khói đen này bay nhanh như đạn pháo, đừng nhìn nó thể tích nhỏ nhưng mà lực phá hoại rất kinh người.

Ấu kỳ lân lại vừa vặn quay người lại, khá tốt nó phản ứng nhanh nhẹn, khói đen chỉ xẹt qua da lông của nó.

Lăng Tiếu ở cách đó không xa thấy vậy kinh hãi lạnh mình, nhìn qua ấu kỳ lân mới thở ra một hơi.

Nhưng mà vào lúc này tên lùn lại ném đạo khói đen còn lại ra.

Tốc độ kia rõ ràng so nguyên lai nhanh hơn gấp hai đã ngoài, đây mới là chính thực sát chiêu.

Ấu kỳ lân căn bản không có biện pháp né tránh.

Ầm ầm!

- Bại gia tử!

Lăng Tiếu trợn mắt nhìn qua ấu kỳ lân giữa không trung và đạo khói đen đánh trúng nó.

Lăng Tiếu thất thần, bốn kiếm chém lên người của hắn.

Ah!

Bốn kiếm vô cùng bén, sau lưng của Lăng Tiếu lộ ra vết kiếm thật dài, La Khinh Sương ở xa la hoảng lên, không chút suy nghĩ đem tiểu gấu chó đặt qua một bên, vung nhiễm kiếm chém qua bốn độc nhân.

...

Trong thành Vẫn Thạch, sau núi Lăng gia một gã lão giả từ trong nhập đỉnh tỉnh táo lại, đôi mắt của hắn có tinh quang bắn ra, lẩm bẩm.

- Ai đại chiến ở ngoài thành?

Hắn nghi hoặc một câu, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, kinh hô một tiếng:

- Không tốt, khẳng định có người chặn giết tiểu tử kia.

Lúc này bóng người lóe lên, hắn lập tức bay thắng tới nơi đánh nhau, tốc độ kia còn nhanh hơn Lang Vương kim sắc mấy phần.

Lúc này các cường giả Linh Sư của mấy đại gia tộc cũng cảm giác có đánh nhau.

Ở một hướng khác với Lăng gia, một lão giả cao gầy trên mặt cười nhạt, nói:

- Tiểu tử rầm rĩ nên biến mất a!

Tộc trưởng Lăng gia tộc nghi hoặc, mí mắt của Lăng Thương nhảy không ngừng, một dự cảm không rõ hiện ra.

- Tiếu nhi gặp chuyện không may!

Sắc mặt Lăng Thương âm trầm tới cực điểm, hai tay đánh văng cửa sổ, hắn từ cửa sổ bay ra ngoài.

Trong nơi nghỉ ngơi của tộc trưởng Lý gia Lý Thiên Trọng cười nói.

- Tạp chủng đáng chết, cuối cùng biến mất đi!

Sau đó hắn nhắm mắt lại dưỡng thần.

...

La Khinh Sương chỉ là Huyền Giả cao giai, một kiếm chém lên người độc nhân chỉ lưu lại vết kiếm nhạt, căn bản không tạo thành tổn thương cho độc nhân, tiếp theo chính là bị đánh bay ra ngoài.

- Sương nhi, ngươi cùng tiểu hắc trốn qua một bên đi.

Lăng Tiếu lật người che ba thanh kiếm của ba độc nhân đánh tới, Kim Cương Ngũ Biến Quyết trong người vận chuyển thật nhanh, sau lưng máu chảy đầm đìa và miệng vết thương đông cứng lại, hơn nữa nhanh chóng kết thành sẹo nhỏ.

Bởi vì Lăng Tiếu đổ máu quá nhiều, sắc mặt còn thập phần tái nhợt, hắn không có chém giết nhiều, trực tiếp vận dụng kim thuộc tính đánh thẳng vào đầu của độc nhân.

Oanh!

Đầu của độc nhân bị Lăng Tiếu chém đứt, một đoàn chất lỏng màu xanh bắn ra, rốt cuộc cũng chết.

Lăng Tiếu vui vẻ, hắn rốt cuộc biết được nhược điểm của độc nhân rồi, lúc này đao kiếm chém lên đầu của ba độc nhân còn lại.

Ai ngờ sau một khắc thân thể của hắn bị cái gì đó cấm cố cố định, một đạo khí áp ép hắn không thở nổi.

Thì ra là tên Linh Sư lùn phóng thích uy áp, đồng thời lợi dụng khói đen trói buộc hắn lại.

- Tiểu tử, dám hủy độc nhân của ta, mượn mạng của ngươi thay thế.

Lăng Tiếu bị một đạo áp lực vô hình bóp chặt yết hầu, hô hấp trở nên cực kỳ khó khăn, hơn nữa khói đen xâm nhập vào người của hắn.

Loại cảm giác này giống như gió lạnh và sát khí bao phủ bản thân, nhưng mà những khói đen và sát khí này quá đậm đặc, thế nhưng mà ngâm mình trong kịch độc làm Lăng Tiếu khó chịu, dưới làn da xuất hiện những khói u ác tính màu xanh, thoạt nhìn thập phần buồn nôn.

Lăng Tiếu ném đao kiếm lên đất, thống khổ không chịu nổi lăn qua lăn lại.

- Ha ha, ta thấy ngươi chịu được bao lâu!

Tên Linh Sư lùn cười một tiếng, sau đó hắn quay đầu lại nhìn qua Lang Vương kim sắc.

- Phong Lang đáng chết!

Tên lùn nhìn thấy con rắn của mình chết, hắn lập tức bỏ qua Lăng Tiếu, qua đi hỗ trợ, hắn cho rằng Lăng Tiếu phải chết không thể nghi ngờ.