Thần Khống Thiên Hạ

Chương 268: Ước Hẹn Năm Chiêu​



Thấy tiểu nữ hài dơ dáy bẩn thỉu không chịu nổi như thế, Lao Phạm Thanh liền lập tức cho rằng tiểu phiến nha này là tên trộm, cho nên không nói hai lời liền đánh tiểu nữ hài một trận.

Nếu không phải Lăng Tiếu xuất hiện, chỉ sợ tiểu nữ hài đã chết.

Tiểu nữ hài này chính là Hạ Huyên Huyên.

Phần Địa thành cùng Tử Thiên tông là lân cận, thân là dòng chính của Lao gia, bên cạnh Lao Phạm Thanh đương nhiên là có bảo tiêu đi theo.

Nếu không, hiện tại Lao Phạm Thanh bị người đánh, hắn thiết yếu phải lấy lại danh dự, nếu không mặt mũi của Lao gia bọn họ để ở nơi nào.

- Vị huynh đệ kia thật muốn giết ta?

Lăng Tiếu ngưng mắt nhìn Lao Phạm Thanh âm u hỏi.

- Nói nhảm, Lao Phạm Thanh ta chẳng phải bị đánh thành như vậy, ngươi cũng không hỏi thăm một chút Phần Địa thành Lao gia chúng ta là uy danh bực nào, quả nhiên dám đụng đến ta, ngươi con mẹ nó là muốn chết.

Lao Phạm Thanh bất phẫn quát lên.

- Như vậy chúng ta đi ra ngoài giải quyết.

Lăng Tiếu không muốn sinh sự ở trong tửu lâu này, càng trọng yếu hơn là không muốn ầm ĩ đến tiểu nha đầu ở bên trong, huống chi tên lão giả kia để cho hắn kiêng kỵ, ít nhất là cao thủ Linh Sư giai.

- Ha ha, ngươi cho rằng ta là tiểu hài tử ba tuổi a, để cho ngươi có đường chạy trốn a, lên cho ta!

Lao Phạm Thanh dữ tợn cười to nói.

Lúc này, hai gã cao giai Huyền Sĩ ở bên cạnh hắn liền muốn động thủ với Lăng Tiếu.

- Chuyện náo lớn, đối với các ngươi cũng không tốt đúng không? Bên cạnh ngươi mang theo cao thủ Linh Sư giai, còn có hai vị hộ vệ, chẳng lẽ còn sợ ta một cái trung giai Huyền Sĩ nho nhỏ chạy trốn sao?

Lăng Tiếu liếc qua lão giả kia một cái nhàn nhạt nói.

Lão giả kia giương mắt lên, ánh mắt bắn ra tinhq aung, lúc này hướng Lao Phạm Thanh ở một bên gật đầu.

- Tốt, chúng ta không náo ở trong tửu lâu, ta liền ở trên đường giết chết tên khốn kiếp không có mắt như ngươi.

Lao Phạm Thanh phi một cái, sau đó đi ra khỏi tửu lâu.

Lăng Tiếu cũng chậm rãi đi theo phía sau hắn, hai gã cao giai Huyền Sĩ kia thì từ phía sau nhìn Lăng Tiếu, để ngừa hắn chạy trốn.

Thời điểm đi tới đại sảnh tửu lâu, phần lớn mọi người dùng ánh mắt vui vẻ khi thấy người gặp họa nhìn Lăng Tiếu.

- Lão đại!

Hoa Hiểu Quế ở trong đám người cũng nhìn thấy Lăng Tiếu, không khỏi kinh hô lên.

Lăng Tiếu hướng hắn nhìn lại,, khẽ gật đầu với hắn.

Nhóm thanh niên do Nhâm Hoa Phú cùng Mạc Khắc dẫn đội tới Tử Thiên tông đều biết Lăng Tiếu hẳn là chọc tới phiền toái.

Bất quá trên đường đi tới Lăng Tiếu một mực giữ vững điệu thấp, trừ Hoa Hiểu Quế cùng Vũ Tư Tuyết trò chuyện một chút ra, những người khác nhất luật không có giao tình, cho nên hắn cũng không cho là trong những người này sẽ có người vì hắn mà ra mặt.

- Đại ca ca, ngươi không nên đi cùng bọn hắn.

Hạ Huyên Huyên từ phía sau đuổi tới, hướng về phía Lăng Tiếu kêu to nói.

Lăng Tiếu nhìn về phía tiểu nha đầu kia khuyên bảo nói:

- Huyên Huyên mau vào phòng đi, Đại ca ca rất nhanh sẽ trở lại, đến lúc đó sẽ dạy ngươi thối pháp đá người được chứ?

Hạ Huyên Huyên thoáng cái nhào tới trước mặt Lăng Tiếu khóc lóc nói:

- Đại ca ca là người tốt, Huyên Huyên không có trộm đồ của hắn, là hắn bị rơi, ta nhặt lên trả lại cho hắn mà thôi, ô ô ...

- Mẹ kiếp, ngươi cái tiểu phiến nha này, cư nhiên còn dám giảo biện, bản thiếu gia muốn đem ngươi ném cho chó ăn.

Lao Phạm Thanh tức giận mắng. Thời điểm khi hắn lấy lại được ngọc bội tự nhiên biết chính mình rơi mất, nhưng mà không muốn thừa nhận mà thôi, cho nên hắn vừa bắt đầu cũng không hạ tử thủ với Hạ Huyên Huyên, chỉ là muốn đánh nàng hả giận, ai biết khiến cho chính mình biến thành một thân như vậy.

Lăng Tiếu đối với Lao Phạm Thanh ném đi ánh mắt lãnh liệt, khiến cho Lao Phạm Thanh sợ hết hồn lui về phía sau một bước.

- Lên cho ta, giết chết bọn họ, nhìn sau này còn có ai không cho Lao gia chúng ta mặt mũi.

Lao Phạm Thanh đối với hộ vệ bên cạnh mình nói.

- Ai dám động đến lão đại ta, ta liều mạng với người đó.

Hoa Hiểu Quế lên tiếng kêu lên, lại đứng ở bên cạnh Lăng Tiếu. Người này thân thể mặc dù gầy yếu, nhưng mà hắn có một cái tâm trọng tình trọng nghĩa.

Hạ Hầu Sử ở không xa phảng phất biết danh tiếng của Lao gia, trên môi lướt qua nụ cười chế nhạo, ở trong lòng đắc ý nghĩ:

- Đáng đời xui xẻo, lại dám đánh chủ ý lên Tuyết nhi, hiện tại không cần ta xuất thủ, ngươi sẽ chết lềnh bềnh rồi.

Ai ngờ hắn vừa mới đắc ý được một chút, sau một khắc lại là u mê.

Vũ Tư Tuyết ở phía sau hắn đi ra ngoài, đứng ở bên cnahj Lăng Tiếu hướng về hắn kiên định nói:

- Lăng Tiếu, ta... Ta đứng ở bên phía ngươi.

Nói xong, sắc mặt nàng đều đỏ lên, trong lòng nghĩ đến lần biểu lộ của Lăng Tiếu đối với nàng khi vào thành, mở ra trái tim phong bế nhiều năm của nàng, nàng không hi vọng nam nhân anh tuấn hài hước này có chuyện.

Trải qua một phen giãy dụa, nàng vẫn là lựa chọn đứng ở bên phía Lăng Tiếu.

- Ha hả, không tệ không tệ, lại còn có trợ thủ, Trữ bá, xuất thủ phế mỗi người một cái tay cho ta, còn nữ nhân kia... Schs sách, liền lưu lại theo ta đi.

Lao Phạm Thanh ánh mắt rơi vào trên người Vũ Tư Tuyết cười dâm nói.

- Các ngươi đều lui qua một bên, chuyện của ta để tự mình ta giải quyết.

Lăng Tiếu đem bọn họ che ở phía sau, nhàn nhạt nói một câu, tiếp theo hướng về phía Lao Phạm Thanh quát lên:

- Ta đứng ở chỗ này tùy ý ngươi công kích năm chiêu, nếu như ta không chết, chuyện này coi như xong thì thế nào?

Mới từ Vẫn Thạch thành đi ra ngoài, Lăng Tiếu thật sự không muốn đem chuyện náo lớn, hơn nữa đối phương có thể mang theo hộ vệ tới đây, nhìn dáng dấp hẳn là một phương thế lực, có thể không đắc tội liền tận lực không đắc tội đi.

Thật sự không thuận theo mà quấy nhiễu, vậy thì đừng trách hắn lòng dạ độc ác rồi.

Lời này của Lăng Tiếu vừa ra, tất cả mọi người đều mang theo vẻ mặt kinh ngạc.

Lao Phạm Thanh mặc dù tuổi hơi lớn một chút, nhưng mà cũng có thực lực trung giai Huyền Sĩ, người này lại dám tiếp nhận năm chiêu của nhân gia, đây không phải là tự tìm đường chết sao?

- Hắc hắc, lời này của ngươi có thật không?

Lao Phạm Thanh cười hỏi.

- Dĩ nhiên, chỉ càn ngươi bỏ qua cho ta cùng với tiểu muội, ta đứng bất động cứng rắn chịu năm chiêu của ngươi, đánh cho tàn phế cũng không trách ngươi, nhưng sau năm chiêu ta may mắn không chết, chuyện này xem như là bỏ qua?

Lăng Tiếu sâu kín nói.

- Lão đại ngươi...

Hoa Hiểu Quế lo lắng nói.

- Không có chuyện gì!

Lăng Tiếu ứng một câu, lúc này lần nữa hướng về phía Lao Phạm Thanh quát lên:

- Có dám không?

- Tốt, bổn thiếu gia hôm nay liền phế đi vương bát đản lớn lối như ngươi!

Lao Phạm Thanh đáp một tiếng, lúc này một quyền tám phần lực đạo hướng Lăng Tiếu đánh qua.

- Đại ca ca ( Lăng Tiếu )!

Hạ Huyên Huyên cùng với Vũ Tư Minh đều nhịn không được kinh hô lên.

Phanh!

Thân thể Lăng Tiếu ngã bay ra ngoài, một ngụm máu tươi phun ra.