Thần Khống Thiên Hạ

Chương 390: Quyết Định Sai Lầm? (2)​



Vốn dùng quan hệ của Nam Cung Thường Nhạc muốn mang gia gia của Hoa Hiểu Quế kéo vào trong Tử Thiên Tông, nhưng mà gia gia của Hoa Hiểu Quế không chịu, cho nên quan hệ của hai người không ai biết.

Hoa Hiểu Quế trước khi đi tới Tử Thiên Tông mới biết được biết phong chủ Dược Phong Nam Cung Thường Nhạc chính là gia gia khác của mình.

...

Trong ngọn núi chính Tử Thiên Tông, một đình viện tịch mịch xinh đẹp.

Hai thiếu nữ thanh lệ thoát tục đang đọ chiêu.

Hai người giống như bướm vờn hoa, ai nhìn thấy cũng tán thưởng mãi.

Trường kiếm của hai người không ngừng giao thoa, mỗi một chiêu chỉ khẽ chạm và rút lại.

Hai người cũng không có sử dụng chút linh khí nào, hoàn toàn chỉ là luận bàn mà thôi.

Qua một lát hai người dừng luận bàn.

Hai thiếu nữ đẹp như thiên tiên này chính là Vân Mộng Kỳ cùng Băng Nhược Thủy lạnh lùng như băng.

Băng Nhược Thủy trong lúc khảo thí ở tông môn, độ tinh khiết của thuộc tính cao nên phụ thân Vân Mộng Kỳ là Vân Hùng thu làm đệ tử nội môn.

Mà hai người trong nửa năm qua cùng tham gia đại sự Diễm Hỏa Cốc, lại thành khuê viện mật hữu.

- Sư muội, ngươi tâm tình không tốt nha!

Vân Mộng Kỳ nhìn qua Băng Nhược Thủy nói.

Băng Nhược Thủy khẽ mĩm cười nói:

- Sư tỷ, ngươi chẳng phải như thế sao?

Băng Nhược Thủy tiến tông trễ, hơn nữa thực lực vẫn dưới Vân Mộng Kỳ, Vân Mộng Kỳ mặc dù lớn hơn nàng một tuổi, thế nhưng mà nàng không thể không xưng hô là Vân Mộng Kỳ sư tỷ.

- Còn không phải bởi vì tên khốn kia, cũng không biết chết đi đâu rồi!

Vân Mộng Kỳ hất trường kiếm lên tức giận nói một câu.

Băng Nhược Thủy nhìn qua không có chút sầu lo gì.

- Có lẽ hắn không có việc gì đâu!

- Sư muội, ngươi... Ngươi nói hắn có thể rời khỏi sư môn không quay về không?

Vân Mộng Kỳ lo lắng hỏi thăm.

- Ta không nghĩ tới, hắn vì ngươi mà tới đây, chắc hẳn không có được ngươi thì hắn không rời khỏi đâu!

Băng Nhược Thủy nhàn nhạt đáp, không biết vì sao trong lòng của nàng ghen tuông.

- Quỷ biết rõ hắn nghĩ gì, có lẽ hắn đã bị nữ nhân khác câu dẫn rồi.

Vân Mộng Kỳ chu cái miệng nói ra.

- Nếu hắn không phải là nam nhân kiên định, sư muội vì sao nóng ruột nóng gan vì hắn chứ? Không bằng sư tỷ quên đi, dù sao các sư huynh của các phong đang thầm thương nhớ trộm ngươi đấy.

Băng Nhược Thủy nhìn qua Vân Mộng Kỳ nói ra.

- Ta...

Vân Mộng Kỳ bị lời này của Băng Nhược Thủy nói thì không nói gì, lúc này đôi mắt dễ thương của nàng nhìn qua người Băng Nhược Thủy.

- Sư muội, ngươi sẽ không đánh chủ ý lên hắn chứ? Ta nhớ được ngươi từng nói hận hắn thấu xương sao?

- Ta... Ta đương nhiên sẽ không dễ dàng buông tha cho hắn, đến lúc đó sư tỷ ngươi không nên ngăn cản ta đấy.

Băng Nhược Thủy có chút nghĩ một đằng nói một nẻo.

- Ha ha, yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không ngăn cản ngươi, cho ngươi đánh một trận thật tốt.

Vân Mộng Kỳ dường như quên chuyện không vui, vỗ ngực nàng nói nhỏ.

- Chỉ sợ sư muội ngươi không nỡ!

Băng Nhược Thủy nói rất hàm xúc.

- Ai nói, đúng là gia hỏa vô tình, cho dù ngươi đánh chết hắn ta cũng không chú ý tới.

Vân Mộng Kỳ miệng nói nhưng tâm không nghĩ vậy.

Nhưng mà thời điểm Băng Nhược Thủy nói cái gì đó, Vân Mộng Kỳ bỉu môi nói:

- Tên đáng ghét tới!

Nàng vừa dứt lời thì có nữ đệ tử đi tới.

- Tiểu thư, Hứa sư huynh cầu kiến.

- Không gặp... Không gặp, ngươi bảo hắn đi đi.

Vân Mộng Kỳ không kiên nhẫn nói.

Ai biết lúc này cửa đình viện có một nam tử chừng hai mươi tám tuổi đi tới.

Nam tử này lớn lên có chút tuấn lãng, mặc dù không anh tuấn bằng Hoàng Dật Phong đã chết đi, thế nhưng mà khí thế còn hơn Hoàng Dật Phong không biết bao nhiêu lần, thân thể của hắn uy mãnh, khí vũ hiên ngang, cũng là nhân trung chi long.

Duy nhất có thể tiếc là bên cạnh môi dưới của hắn có nốt ruồi, nốt ruồi này có mấy cọng râu.

Xem qua là khiến người ta buồn nôn, cho người ta ấn tượng hạ thấp vài lần.

Người trẻ tuổi này là Hứa Nghị, là con trai phong chủ Kim Đồng Phong Hứa Kiếm Nam, hôm nay đã là Linh Sư cao giai, là đệ tử chân truyền top ba.

- Mộng Kỳ làm gì như thế chứ, chẳng lẽ sư huynh thật sự đáng ghét tới mức đó sao?

Hứa Nghị vui vẻ nói, không bởi vì Vân Mộng Kỳ nói lời vừa rồi mà tức giận.

Vân Mộng Kỳ không kiên nhẫn cho nữ đệ tử kia rời đi, sau đó lạnh lùng nói với Hứa Nghị,

- Hứa sư huynh, tên của ta không phải do ngươi gọi.

Hứa Nghị vui vẻ thì Vân Mộng Kỳ không vui.

Hai bọn chúng có thể nói là thanh mai trúc mã với nhau.

Vân Mộng Kỳ hồi còn bé giống như cái đuôi theo sau hắn, cùng chơi đùa với hắn.

Mà hắn cũng như đại ca ca chiếu cố Vân Mộng Kỳ. Khi ấy hai người còn nhỏ, đương nhiên cũng không hiểu cái gì.

Sau này hai người dần dần lớn lên.

Vân Mộng Kỳ linh động giống như nước, Hứa Nghị dần dần sinh ra mê say tiểu sư muội nhỏ tuổi.

Vì vậy hai người mỗi lần luận bàn sau đó Hứa Nghị không chút vết tích chiếm tiện nghi của Vân Mộng Kỳ.

Khi ấy mặc dù Vân Mộng Kỳ còn nhỏ, thế nhưng mà cũng không ngu ngốc, trái lại rất thông minh, nhiều lần bị Hứa Nghị chiếm tiện nghi, trong nội tâm ấn tượng hạ thấp về Hứa Nghị đại ca ca này.

Sau này hai người cũng tu luyện riêng mình nên ít khi gặp mặt, huống chi Vân Mộng Kỳ luôn cố tình tránh né Hứa Nghị, nàng vốn dĩ làm như vậy cho Hứa Nghị hết hy vọng.

Không nghĩ đến Hứa Nghị vẫn thường tới tìm nàng, hơn nữa còn trực tiếp bày tỏ tình cảm.

Vân Mộng Kỳ tự nhiên cự tuyệt thổ lộ của Hứa Nghị.

Thế nhưng mà nàng không nghĩ đến Hứa Nghị vẫn chưa từ bỏ ý đồ, vẫn đang theo đuổi nàng.

Sau này nàng bị bức không còn lựa chọn, chỉ có thể giả như đang ưa thích Hoàng Dật Phong.

Quả nhiên về sau Hứa Nghị không có dây dưa với nàng.

Vân Mộng Kỳ còn tưởng Hứa Nghị biết khó mà lui.

Ai biết Hứa Nghị căn bản không phải biết khó mà lui, mà là hắn xem thấu tâm tư của Vân Mộng Kỳ, biết rõ Vân Mộng Kỳ căn bản không phải ưa thích Hoàng Dật Phong, mà Hứa Nghị biến mất chính là đi bế quan.

Hứa Nghị bế quan nửa năm trước, từ đó từ Linh Sư trung giai tăng lên Linh Sư đỉnh phong, đủ để nói rõ thiên phú tu luyện của hắn không kém, đương nhiên cũng là do phụ thân của hắn là Hứa Kiếm Nam không ngừng quan tâm.

Hứa Nghị xuất quan, tự nhiên cũng quấn lấy Vân Mộng Kỳ, huống hồ phụ thân Vân Mộng Kỳ chính là Vân Hùng, cũng tán thưởng thiên phú của Hứa Nghị cho nên cũng không ra mặt ngăn cản người trẻ tuổi.

Xảo hợp Hoàng Dật Phong chết trong Diễm Hỏa Cốc, Hứa Nghị đại hỉ, Hoàng Dật Phong vừa chết, sư muội không thể lấy cớ được nữa.

Vì vậy Hứa Nghị thỉnh thoảng đi tới chỗ Vân Mộng Kỳ hiến ân cần, hy vọng có thể bắt tâm hồn thiếu nữ của Vân Mộng Kỳ.

Tự nhiên Vân Mộng Kỳ không cho Hứa Nghị sắc mặt tốt.

Thế nhưng mà da mặt của Hứa Nghị đủ dày, rõ ràng cứng mềm không ăn, hy vọng kết thành kim lang.

- Hứa sư huynh, tên của ta không phải ngươi nên gọi.

Vân Mộng Kỳ cự người ngoài ngàn dặm.