Thần Khống Thiên Hạ

Chương 463: Tặng Nàng Cổ Cầm​



Nhập Vương đan vốn là đan dược tứ phẩm, công hiệu thế nào Cát Đồ sao lại không biết, hắn không nghĩ tới Lăng Tiếu lại có thể luyện chế ra đan dược bậc này, nhưng vừa nghĩ tới người ta còn có thể luyện chế ra Tấn Vương đan, như vậy muốn luyện ra đan dược kia cũng không phải là việc gì khó khăn.

- Này…đan dược này thật sự tặng cho ta?

Cát Đồ kích động hỏi ngược lại.

Hắn đang nghĩ có phải mình đang nằm mơ hay không, Nhập Vương đan trân quý thế nào, đem đan dược này đưa ra hội đấu giá chỉ sợ không biết sẽ có bao nhiêu người tranh đoạt đến đầu rơi máu chảy.

Ý nghĩa của viên đan dược kia chính là có một cường giả vương cấp sinh ra.

Hiện giờ Lăng Tiếu lại đem Nhập Vương đan đưa cho hắn, Cát Đồ có thể không kích động sao?

- Gia gia, thân phận của cháu gia gia đã biết, luyện chế Nhập Vương đan chỉ là nhấc tay mà thôi, ngài cất đan dược trước, không nên gấp gáp mà dùng, ở nơi này cũng không phải nơi đột phá tốt.

Lăng Tiếu thản nhiên nói.

- Được được, gia gia nghe lời ngươi.

Cát Đồ liên tục gật đầu, đem đan dược thu vào.

Hắn cũng không nghĩ tới chính mình còn có một ngày có cơ hội đặt chân lên cảnh giới vương cấp, trong lòng kích động vạn phần.

Hiện tại hắn càng nhìn Lăng Tiếu càng hài lòng ah!

Lăng Tiếu nói vài câu với Cát Đồ, không tiếp tục khách khí trực tiếp đi tìm Cát Bội Hân.

Tại hồ sen trong phủ, một thân ảnh xinh đẹp duy mỹ đang ở trong đình viện, tay không ngừng huy nhuyễn kiếm, động tác có vẻ vài phần trúc trắc, bước chân cực kỳ hỗn độn, tựa như một người mới học võ không lâu.

Chỉ thấy thân ảnh kia giẫm chân lên lan can đình viện, muốn mượn lực hoành ngang kiếm kỹ.

Ai ngờ thân ảnh không khống chế được lực lượng, lập tức nhảy lên quá cao, giẫm hụt ngoài lan can.

Bên ngoài lan can chính là hồ sen.

Ah…

Thân ảnh kinh hô một tiếng, cả người muốn rơi vào hồ nước.

Lúc này một thân ảnh mạnh mẽ từ phía xa cấp tốc lao tới.

Thân ảnh kia liên tục điểm nhẹ lên những đóa hoa sen, trong nháy mắt rơi xuống chỗ thân ảnh uyển chuyển đang rơi, ôm lấy nàng, bay ngược về trong đình viện.

- Ai, mau thả ta xuống…

Nữ tử bị ôm lấy giãy dụa kêu lên.

Lăng Tiếu cũng không nói chuyện, trực tiếp cúi xuống hôn người ngọc trong lòng.

Nữ tử ban đầu còn kinh hoảng giãy dụa, nhưng vừa cảm nhận được hương vị quen thuộc liền yên tĩnh trở lại, ngược lại vòng tay ôm cổ Lăng Tiếu chủ động nghênh đón.

Thật lâu sau hai người mới tách ra.

- Ah, Hân nhi, hiện tại muội thật đẹp!

Lăng Tiếu nhìn nữ tử kiều diễm trong lòng khen ngợi.

Nằm trong lòng Lăng Tiếu còn không phải là cháu gái Cát Đồ - Cát Bội Hân sao?

Vẻ mặt Cát Bội Hân hồng hào, đôi tay trắng như phấn không ngừng đấm vào lồng ngực Lăng Tiếu nói:

- Huynh xấu lắm, lại đi cười nhạo người ta!

Lăng Tiếu buông nàng xuống đất hỏi:

- Hân nhi, vừa rồi muội đang luyện kiếm kỹ?

Cát Bội Hân nghe lời này khẽ mỉm cười:

- Phải, Tiếu, có phải muội rất ngu ngốc hay không, ngay cả hôi giai kiếm kỹ cũng không luyện được.

Từ sau sự kiện của Liễu Đông, Cát Bội Hân thầm thề nhất định phải tu luyện huyền lực, nàng phải làm cho mình cường đại lên, không thể tiếp tục kéo chân sau của Lăng Tiếu.

Đáng tiếc tuy rằng nàng đã là huyền giả cao giai, nhưng ở phương diện tu luyện huyền kỹ cũng không hiểu chút nào, hơn nữa không thể lĩnh ngộ được yếu điểm bên trong, vì vậy tu luyện suốt ba tháng vẫn không biện pháp học được dù là chiêu kiếm kỹ đơn giản nhất.

Điều này cũng có quan hệ tới việc tàn tật của nàng ngày trước, nhưng trọng yếu hơn chính là nàng không thích múa đao múa thương, dù bắt buộc bản thân tu luyện nhưng không đạt được chút hiệu quả.

Gia gia nàng từng khuyên bảo nàng tu luyện tiên kỹ khác thích hợp cho nữ tử, nhưng nàng phát hiện tiên kỹ càng khó thể nắm giữ, vì vậy vẫn luôn miễn cưỡng luyện kiếm kỹ.

- Tu luyện yêu cầu thiên phú, tu luyện huyền kỹ cũng là như thế, muội không có thiên phú sử kiếm, sau này đừng dùng nó, không thích hợp muội.

Lăng Tiếu giải thích.

- Tiếu…muội…muội thật sự vô dụng như vậy sao?

Cát Bội Hân ủy khuất hỏi.

Nàng khổ cực tu luyện mấy tháng, lại bị Lăng Tiếu xối chậu nước lạnh, trong lòng thật sự khó chịu. Nàng không trách Lăng Tiếu, chỉ tự trách bản thân mình vô dụng.

- Ai dám nói tiểu Hân nhi của ta vô dụng, ta liều mạng với hắn!

Lăng Tiếu nói một câu, tiếp theo cười nói:

- Kỳ thật không nhất định có đao kiếm mới tự bảo vệ được mình, còn có rất nhiều pháp môn tu luyện khác, có thể vô hình lấy đầu người, bảo vệ được mình.

Lăng Tiếu vuốt mũi Cát Bội Hân nói.

- Thật sự còn có pháp môn tu luyện khác sao?

Cát Bội Hân hiếu kỳ hỏi.

Lăng Tiếu gật đầu nói:

- Đó là đương nhiên, tỷ như Sư Hống công chỉ cần hô to một tiếng nhẹ thì khiến người ù tai hoa mắt, nặng thì chấn vỡ tai. Như Nhiếp Hồng công có thể mê tâm trí người, khiến người nghe lệnh, hoặc trực tiếp lệnh người tự sát, uy lực đáng sợ, hoặc như…

Lăng Tiếu đưa ra vài ví dụ, khiến Cát Bội Hân kinh ngạc không thôi.

- Tiếu, thật sự có công pháp thần kỳ như thế sao?

Cát Bội Hân hỏi.

- Đương nhiên, chẳng lẽ muội không tin ta sao?

Lăng Tiếu khẳng định đáp.

Sau đó hắn cười nhẹ, trong tay như làm ảo thuật xuất hiện một chiếc đàn cổ.

Đây là đàn cổ “Phong Khinh Ảnh” trao đổi với Dư Thương Giang.

Cát Bội Hân nhìn thấy Phong Khinh Ảnh, lập tức bị dáng vẻ bên ngoài của cổ cầm hấp dẫn.

- Cổ cầm thật đẹp quá ah!

Cát Bội Hân tán thán.

- Hân nhi, đến đàn cho ta nghe một khúc.

Lăng Tiếu đặt đàn xuống bệ đá nói.

Ánh mắt đẹp của Cát Bội Hân chợt lóe, lập tức cười nói:

- Tốt, để muội thử xem đàn này thế nào.

Thanh âm tiếng đàn như trăm hoa đua tiếng, bách điểu tề minh, khiến người nháy mắt lâm vào say mê.

Một khúc kết thúc, Lăng Tiếu thật lâu chưa thể phục hồi lại tinh thần.

Cát Bội Hân thấy hắn yêu thích, bắt đầu đàn thêm một khúc khác.

Lăng Tiếu lấy lại tinh thần, lại đem cầm phổ ra nói:

- Hân nhi, đây là một quyển cầm phổ, xem như một môn cầm kỹ, chỉ cần muội học được không cần tiếp tục múa đao múa kiếm vẫn có thể giết địch trong vô hình.

- Tiếng đàn còn có thể đả thương người?

Cát Bội Hân trợn to mắt hỏi.

- Đó là đương nhiên, nhưng còn cần một quá trình tu luyện, không phải tùy tiện đánh đàn là có thể làm người tổn thương.

Lăng Tiếu gật đầu đáp.

Kỳ thật hắn tìm kiếm cầm phổ trong tông là vì muốn giúp Cát Bội Hân tu luyện cầm kỹ, đây mới thích hợp với khả năng của chính nàng.

Chỉ cần thực lực của nàng tăng lên, cho dù cầm kỹ không mê hoặc được tâm trí người khác nhưng có thể lấy đầu người, làm người khó lòng phòng bị.

Lăng Tiếu có thể xác định trong cơ thể Cát Bội Hân phong ấn năng lượng phong thuộc tính, mà ngày sau nàng cũng sẽ như thế, vì muốn giúp nàng càng sớm sử dụng loại năng lượng kia, Lăng Tiếu đem khẩu quyết Phong Thần công cùng truyền thụ cho nàng tu luyện.

Trí nhớ của Cát Bội Hân thật kinh người, Lăng Tiếu chỉ lặp lại hai ba lần nàng đã nhớ kỹ hoàn toàn.

Vừa học xong nàng khẩn cấp muốn tu luyện, nhưng Lăng Tiếu lại ngăn cản nàng.

- Đừng nên gấp gáp, chúng ta không phải còn có phương pháp tu luyện tốt hơn sao?

Vẻ mặt Lăng Tiếu cười xấu xa nói.