Thần Khống Thiên Hạ

Chương 479: Đến Vạn Thú Thành (1)



Lăng Tiếu theo chỉ thị mang theo đoàn người đi tới Tử Phong cốc, là nơi mà hắn mới tiến vào tông môn nhận thử huấn.

Về phần tại sao cần đến Tử Phong cốc, trước đó Mộc Hòe cũng đã nói cho hắn biết.

Nơi này là truyền tống trận duy nhất của Tử Thiên tông thậm chí là trong phạm vi quản hạt của tông môn.

Lăng Tiếu có xem qua tác dụng của truyền tống trận trong một ít quyển sách.

Truyền tống trận là do trận đồ đại sư cùng đại năng thiên tôn giai cùng nhau tiêu phí vô số tinh lực xây dựng một loại trận pháp tương tự như thuấn di, có thể giúp người chỉ trong nháy mắt di chuyển ra ngoài xa vạn dặm, điều kiện tiên quyết là bên kia cũng phải có tiết điểm của truyền tống trận, không phải muốn đi đâu thì đi được tới đó.

Hơn nữa mỗi một lần sử dụng truyền tống trận đều cần tiêu hao không ít năng lượng của thú đan cao giai mới có thể sử dụng, cho nên nếu không có đại sự gì thì sẽ không ai dễ dàng sử dụng.

Địa phương đặt truyền tống trận nằm gần đầm nước tận sâu trong Tử Phong cốc.

Nhìn thấy địa phương kia, sắc mặt Băng Nhược Thủy đỏ hồng, nàng nhìn chằm chằm Lăng Tiếu một lúc lâu mới nói:

- Ngươi còn nhớ rõ chuyện ngươi đã làm đi, dù sao ngươi phải phụ trách đối với ta.

Lăng Tiếu biết nàng nói việc gì, chỉ đành cười khan nói:

- Đó không phải do hiểu lầm sao?

Trong lòng hắn nhủ thầm ngày đó còn kêu đánh kêu giết đâu, lúc này tại sao lại gọi bổn thiếu đi phụ trách? Bỏ đi, bổn thiếu chịu thiệt thòi phụ trách lên tận giường là được.

Ngọc Liệt Diễm đứng bên cạnh Lăng Tiếu trong ánh mắt mang theo u oán nói:

- Ngươi không phải đã sớm nuốt chửng nàng rồi đi?

Lăng Tiếu bị câu nói của nàng khiến ho khan, trừng mắt nói:

- Muốn ăn cũng ăn cô trước.

Sau đó đổi lấy nụ cười như si ngốc của Ngọc Liệt Diễm nói:

- Tốt nhất hiện tại ngươi liền ăn ta, dù sao cả đời này ta bám sát theo ngươi.

Nói xong lại liếc mắt đưa tình, mê chết người không đền mạng, khiến toàn thân Lăng Tiếu như sốt nóng.

Lão giả trấn thủ truyền tống trận là người quen, Lăng Tiếu từng gặp mặt một lần, hơn nữa trí nhớ còn khắc sâu.

Lão giả vẫn cưỡi trên Bạch Tuyết Ngưu, trong tay cầm ống sáo nhàn nhã tiêu sái nhìn đoàn người của Lăng Tiếu.

Lăng Tiếu thi lễ với lão giả, sau đó nói rõ ý đồ đến.

Lão giả đã sớm nhận được thông tri, ý cười đầy mặt gật đầu nói:

- Đi theo ta.

Chợt nói tiếp:

- Trước kia cảm thấy tiểu tử ngươi là kẻ dối trá, không nghĩ tới còn có vài phần thiên phú, hi vọng hai tháng sau các ngươi có thể đều bình an trở về.

Lăng Tiếu chỉ cười cười không tiếp lời, trong lòng nói thầm:

- Không phải chỉ lấy nửa cọng gân trâu của ngươi sao, còn nhớ rõ tới bây giờ, thật đúng là lão nhân keo kiệt.

Lăng Tiếu mang theo các đệ tử theo sát lão giả đi vào thác nước giữa sườn núi.

Lăng Tiếu thật sự không nghĩ ra truyền tống trận được xây dựng trong loại địa phương bí mật này, thật đúng là có một động thiên khác thôi!

Vừa đi vào trong động, lão giả đã dặn dò:

- Các ngươi đều đứng vào bên trong đi.

Nhóm người Lăng Tiếu không lời dị nghị, cùng đi vào bên trong chừng mười thước.

Sau khi mọi người đều đứng vững, trong tay lão giả xuất hiện vài viên thú đan nhấp nháy, tiếp theo khảm vào trên vách đá.

Hưu!

Khi toàn bộ thú đan rơi vào trong vách, phát ra thanh âm tiếng vang, ngay sau đó trước mặt mọi người hiện lên quầng sáng, theo sau mọi người đều biến mất, chỉ còn lưu lại lão giả.

Lăng Tiếu cũng không biết vừa lóe thân mình đã đi tới một địa phương khác.

- Hoan nghênh đi vào Vạn Thú thành!

Một thanh âm ngọt ngào vang lên.

Chỉ thấy một nữ tử tuổi chừng hai mươi tư sắc thượng đẳng đang khom người hướng đoàn người hô to.

Mọi người thoáng kinh ngạc, sau đó nhìn nữ tử kia cười nói:

- Nơi này chính là Vạn Thú thành sao?

Nữ tử phi thường lễ phép nói:

- Dạ, không biết các vị từ đâu đến?

Lăng Tiếu lấy ra lệnh bài nói:

- Chúng tôi đến từ Tử Thiên tông, xin hỏi người tiếp ứng chúng tôi đang ở nơi nào?

- Nguyên lai là khách quý Tử Thiên tông, mời đi theo ta, trưởng lão của các vị chờ đã lâu.

Nữ tử nhìn lệnh bài của Lăng Tiếu, sau đó làm động tác thỉnh mời.

Lăng Tiếu gật gật đầu, đi theo nữ tử, đồng thời bắt đầu đánh giá hết thảy xung quanh.

Chỉ thấy địa phương họ được truyền tống đến cũng không giống như động phủ tại Tử Thiên tông, mà là trước một cửa thành, nơi này canh giữ truyền tống trận là hai cao thủ linh sư giai, mà nữ tử kia cũng có được tu vi huyền sĩ cao giai.

Mọi người không khỏi thầm chắt lưỡi, xem ra Vạn Thú thành nhất định là nơi nhân tài ẩn dật.

Mọi người theo nữ tử một đường đi tới, phát hiện hai bên đường có nhiều đại viện tử kiến trúc huy hoàng, từ xa nhìn lại cảm giác khí thế bất phàm, hơn nữa bên trong còn tán phát ra khí tức mạnh mẽ.

Lăng Tiếu vốn định truyền ra tinh thần lực thăm dò một chút, nhưng sau thoáng do dự vẫn không dám hành động.

Vạn nhất bị phát hiện chỉ sợ sẽ gây ra hiểu lầm không cần thiết.

Cuối cùng nữ tử mang theo đoàn người đi tới trước một sân viện có kiến trúc kém hơn vừa rồi không ít.

Nữ tử hướng trong sân viện hô to:

- Tử Thiên tông đại nhân đến!

Ngay sau đó trong sân đi ra một người trung niên.

Người trung niên kia chính là tân tấn trưởng lão Hình Chiến Thiên.

Hình Chiến Thiên nhận được Nhập Vương đan của Lăng Tiếu, đã thành công đột phá tới vương cấp trở thành tân tấn trưởng lão của Tử Thiên Tông.

Lăng Tiếu không nghĩ đến Hình Chiến Thiên được an bài đến bên này, kinh hô:

- Hình tổng quản, sao ngươi ở đây?

Hình Chiến Thiên nhìn thấy Lăng Tiếu vui sướng gật gật đầu, sau đó lấy ra một khối hạ phẩm huyền tinh đưa cho nữ tử, nữ tử cười cười rời đi.

- Lăng trưởng lão, các ngươi đã tới, mau vào đi thôi, Tiêu trưởng lão vừa rồi còn đang nhắc các ngươi đâu.

Hình Chiến Thiên ý cười đầy mặt nói.

Hắn cảm kích Lăng Tiếu tận sâu nội tâm, nếu không nhờ đan dược của Lăng Tiếu, hắn cũng không thể nhanh chóng trở thành trưởng lão như vậy.

Lăng Tiếu đi theo sau Hình Chiến Thiên không hài lòng nói:

- Hình tổng quản, địa phương của tông môn chúng ta khó xem như vậy, vừa rồi nhìn thấy mấy kiến trúc khác quả thật là bất phàm, ta xem chúng ta hẳn phải xây dựng càng đại khí hơn bọn hắn mới được.

Hình Chiến Thiên đi phía trước nghe vậy lảo đảo thiếu chút nữa ngã sấp xuống.

Thần sắc hắn có thâm ý nói:

- Lăng trưởng lão đừng nói lớn tiếng như vậy, vào phòng trước đã, đợi lát nữa ngươi sẽ biết đây là có chuyện gì.

Mọi người đều khó hiểu, cũng không tiếp tục hỏi tới.

Bên trong một gian đại sảnh, trưởng lão đời trước của Mộc Kỳ phong Tiêu Tùng Lâm ngồi ở chủ vị, bên cạnh hắn còn có hai lão giả tóc bạc mặt mày hồng hào.

Mọi người đều không xa lạ đối với hai lão giả này, chính là hai vị trưởng lão đời trước trấn thủ Tụ Linh tháp.

Hai người bọn họ là thân huynh đệ huyết thống, nhưng bình thường xưng hô sư huynh đệ, sư huynh là Ngô Hữu Lai, sư đệ là Ngô Hữu Khứ.

Ngoài ra Vân Mộng Kỳ cũng ở trong phòng, đối diện nàng là một gã trẻ tuổi đang ngồi.