Thần Khống Thiên Hạ

Chương 485: Xuất Phát Vạn Thú Quật



Trong lúc nhất thời các nơi truyền đến thanh âm xao động khẩn cấp.

Rất nhanh các thanh thiếu niên của các tông môn chậm rãi hướng Vạn Thú Quật xuất phát.

Nhắc tới trước đêm xuất phát, trong doanh địa Tử Thiên Tông.

Tiêu Tùng Lâm gọi Lăng Tiếu cùng vài đệ tử chân truyền xuất sắc đến lều trại.

Các đệ tử chân truyền là Mộc Kỳ phong Trần Văn Vũ, Luyện Khí phong Nghiêm Trạch, Xích Viêm phong Triệu Nam cùng Bích Tuyền các La Mỹ Anh. Những người này từng lấy được bài danh ngũ cường trong trận so đấu tông môn.

Ngoại trừ những người này còn có Ngô Hữu Lai, Ngô Hữu Khứ, Vân Mộng Kỳ, Hình Chiến Thiên cùng một đệ tử chân truyền luôn được xưng là cực mạnh nhất tên Liệt Minh Cường ngồi bên trong.

Liệt Minh Cường đã đột phá tới vương cấp, chính thức tấn thăng làm trưởng lão.

Tiêu Tùng Lâm mở miệng nói:

- Lần này trong Vạn Thú Quật hung hiểm vạn phần, đi vào trong sẽ bắt đầu chân chính giết chóc, các tông môn sẽ tận hết mọi thủ đoạn giảm bớt đối thủ cạnh tranh, cho nên ngày mai trước khi tiến vào Vạn Thú Quật những người khác hợp thành một tổ với đệ tử nội môn, mà năm người các ngươi là thực lực cực mạnh của Tử Thiên tông, các ngươi mới là hi vọng của bổn tông, cho nên ngày mai năm người các ngươi hợp thành một tổ, do Tiếu nhi dẫn đầu nghĩ biện pháp đi tới mục đích, có biết hay không?

Lăng Tiếu cùng bốn người khác đồng thời gật đầu.

Sau đó Tiêu Tùng Lâm nhìn Vân Mộng Kỳ nói:

- Tiểu thư, Hình Thiên cùng Minh Cường âm thầm phụ trách chiếu cố một tổ đệ tử khác, vạn nhất gặp phải nguy hiểm nhất định phải che chở bọn họ đi ra, tuyệt không để những tông môn khác chém tận giết tuyệt.

Lần này Thệ Tông đại hội tụ tập đầy đủ tinh anh của Tử Thiên tông, vạn nhất bị người hạ độc thủ tàn nhẫn diệt sát, sẽ dao động căn cơ đời tiếp theo, vì vậy Tiêu Tùng Lâm nhất định phải căn dặn kỹ càng.

Năm người Lăng Tiếu dựa theo lời phân phó của Tiêu Tùng Lâm, không cùng người khác đi vào Vạn Thú Quật mà chờ sau nửa canh giờ mới khởi hành.

Trước khi tới bí cảnh vẫn còn nửa tháng thời gian, chỉ cần có thể xông qua là được.

Khi xuất phát La Mỹ Anh tỏ ý muốn ngồi chung tọa kỵ với Lăng Tiếu, khiến trong lòng hắn thầm đắc ý:

- Xem ra mị lực của bổn thiếu không tệ, chỉ cần là nữ nhân đều có ý tứ với ta, ha ha!

Triệu Nam thấy La Mỹ Anh kiên trì ngồi chung với Lăng Tiếu, trên mặt lộ ra vài phần bất đắc dĩ, cưỡi Xích Liệt Hổ đi vào trước.

Những người khác lập tức theo sau.

Năm người Lăng Tiếu dựa theo phương hướng địa hình mà Tiêu Tùng Lâm đã nói bắt đầu dùng tốc độ cao nhất đi thẳng về hướng bí cảnh.

Bọn họ vì tránh né phiền toái không cần thiết, một khi phát hiện có động tĩnh liền đi đường vòng, vì muốn giảm bớt chuyện ngoài ý muốn phát sinh.

Đi liên tục ba ngày, họ đã gặp được hơn mười lần linh thú công kích.

Cũng may những đầu linh thú kia chỉ nằm trong phạm vi nhị tam giai, không thấy tứ giai, bằng không họ thật sự khó khăn.

Giờ phút này năm người đang ngồi nghỉ ngơi dưới một gốc đại thụ che trời.

Chạy suốt ba ngày, lại bị linh thú tập kích, không chỉ tọa kỵ cảm thấy mỏi mệt ngay cả năm người cũng không chịu nổi.

Vốn chạy suốt ba ngày đêm đối với Lăng Tiếu mà nói là chuyện nhỏ, hắn vẫn còn đủ sức thừa nhận được.

Chỉ là sau lưng hắn còn có một nữ nhân, hơn nữa tình trạng của nàng không tốt lắm.

Mọi người ngồi trên một cành cây lớn khôi phục tinh khí.

Lăng Tiếu nhân cơ hội dùng tinh thần lực điều tra khắp chung quanh.

Hắn làm người dẫn đầu, tự nhiên cần phụ trách an toàn của mọi người.

Hiện giờ tinh thần lực của hắn đã có thể bao trùm trong phạm vi ba ngàn thước, toàn bộ sinh vật đều không thoát khỏi cảm giác của hắn, nếu như có bất kỳ nguy hiểm nào, hắn lập tức phát hiện đi ra.

Vào đêm, trong rừng rậm âm u tối đen, thanh âm thú rống vang khắp mọi nơi.

Lăng Tiếu đột nhiên mở mắt, trong ánh mắt lộ ra vài phần cảnh giác.

- Đều tỉnh đi, có người đang hướng bên này chạy đến.

Lăng Tiếu gọi bốn người còn lại.

Trong lúc nhất thời mọi người lập tức liền cảnh giác.

Nhưng trong ánh mắt bọn họ tràn ngập nghi hoặc, bởi vì họ không cảm giác được khí tức của người nào.

Một lát sau bên kia phát ra thanh âm sàn sạt.

Bốn người còn lại đều khiếp sợ nhìn chằm chằm Lăng Tiếu, trong lòng nghi hoặc:

- Ở xa như vậy mà cũng cảm giác được?

Lăng Tiếu không chú ý tới thần sắc của bọn họ, nhìn chằm chằm phương hướng có người chạy đến.

- Tiểu hỗn đản Long Hải các đừng chạy!

Một thanh âm thật lớn từ xa truyền tới.

Trước mặt Lăng Tiếu không xa, bảy tám thanh niên đang chạy tới, có nam có nữ, xem bộ dáng thập phần chật vật không chịu nổi, ở giữa còn có vài người trên thân dính đầy máu, ra vẻ bị thương không nhẹ.

- Các vị sư đệ muội, các ngươi chạy trước, ta ngăn cản đám vương bát đản kia!

Một thanh thiếu niên cầm đầu dừng lại, phi thường kiên quyết nói.

- Không, đại sư huynh không đi muội cũng không đi!

Một nữ tử kêu lên.

- Đi nhanh lên đi, ta chỉ có thể ngăn cản bọn hắn một hồi, mọi người chạy mau, nhớ kỹ ngày sau báo thù cho ta!

Thanh niên thúc giục kêu lên.

- Không được, đại sư huynh, chúng tôi tuyệt đối không thể bỏ lại một mình sư huynh mà chạy!

Có người đứng lại kêu lên.

- Được rồi, chúng ta cùng đám tạp chủng Cự Giang tông liều mạng, giết một đủ vốn giết hai có lời!

- Đúng vậy, giết một đủ vốn giết hai có lời!

- Ha ha, nhìn không ra các ngươi rất có cốt khí, vậy các ngươi cùng chết đi!

Thanh âm vừa rồi lại vang lên.

Ngay sau đó một thân ảnh lướt tới thật nhanh.

Người kia chừng bốn mươi tuổi, dáng người cao gầy, vẻ mặt cười âm hiểm, trên người mặc vệ giáp màu xám, trong tay cầm lam sắc trường qua.

Sau khi hắn đứng lại, mặt sau lục tục chạy theo mười mấy thanh niên, vừa nhìn liền biết là người tới tham gia tranh đoạt bí cảnh.

- Các ngươi đi nhanh lên, lưu lại chỉ là chịu chết vô ích!

Thanh niên cầm đầu của Long Hải các đẩy mạnh thiếu nữ, nhìn những người khác quát.

- Ha ha, bây giờ còn muốn chạy, không thấy đã quá muộn sao?

Tên trung niên cười đắc ý nói.

Nhưng ngay lúc hắn vừa định động thủ, ánh mắt chợt nhìn về phía trước, sau đó nói:

- Xuất hiện đi, bằng không đừng trách tại hạ không khách khí.

Lăng Tiếu nhăn mày, sau đó nhìn thoáng qua bốn người khác, mọi người cùng gật đầu đều nhảy xuống đất.

Lăng Tiếu chắp tay với tên trung niên:

- Chúng tôi là môn hạ Tử Thiên tông, vừa rồi vẫn ở bên trên nghỉ ngơi, chuyện của các ngươi chúng tôi không muốn can thiệp.

Dứt lời Lăng Tiếu nhìn thoáng qua bốn người sau mình, xoay người muốn đi.

Long Hải các cùng Cự Giang tông đều bài danh ngoài mười tông môn đứng đầu, Lăng Tiếu không cần hạ mình với tên trung niên kia, nhưng họ đang ở bên ngoài, nên ít gây chuyện thì tốt hơn, huống chi tên trung niên có thực lực vương cấp đê giai, nếu thật đánh nhau có hại chính là bọn họ.

Tên trung niên nhìn thấy năm người Lăng Tiếu đi thật dứt khoát cũng không ngăn đón, dù sao mục tiêu của hắn là giết chết người của Long Hải các mà thôi.

Khi năm người Lăng Tiếu đi ra được vài thước, tên trung niên hừ lạnh nói:

- Động thủ, nam giết chết, nữ lưu lại còn chỗ hữu dụng!

Tên trung niên tựa hồ chỉ đứng ngoài xem, hướng nhóm đệ tử của mình hô to.