Thần Khống Thiên Hạ

Chương 72: Bản Thiếu Gia Gọi Là Lăng Tiếu!



Hổ Lục lần đầu tiên lộ ra thần sắc ngưng trọng, hắn không dám qua loa, trường kiếm trong tay đồng dạng tụ tập tất cả huyền lực trực tiếp cùng Mộ Dung Cô đối oanh.

- Oanh!

Cường chiêu va chạm, sinh ra thanh âm oanh phá cường đại, mặt đất giữa hai người cư nhiên bị đánh thành một cái hố nhỏ rộng hơn hai thước, có thể thấy được uy lực của trung giai Huyền Sĩ kinh người đến bực nào.

Hổ Lục cùng Mộ Dung Cô đều bị chấn đến lùi lại, người trước lui bảy, tám bước miễn cưỡng có thể đứng vững, nhưng mà vết máu ở khóe miệng đã nói rõ hắn chịu nội thương; người sau càng thêm không chịu nổi, hắn là ngã bay ra ngoài, cho đến khi đụng phải cái trụ ở góc tường thì thân hình mới dừng lại, trong miệng ngòn ngọt, một ngụm máu tươi phun ra ngoài.

Hai người đồng loạt dùng chữa thương đan dược.

Khi Hổ Lục muốn tiến công lần nữa, Mộ Dung Cô lại không chần chờ xoay người muốn chạy trốn.

Nhưng mà hắn không để ý đến Hổ Thất còn chưa tham chiến, còn chưa chạy ra mấy bước thì Hổ Thất đã mặt không biểu tình chắn trước người hắn.

Trong lúc nhất thời, Mộ Dung Cô sinh ra ý niệm tuyệt vọng.

Lúc này, Lăng Tiếu đã đả tọa xong, trừ sắc mặt tái nhợt ra, thân thể đã khôi phục được bảy phần, vết thương sau lưng cũng đã bắt đầu đóng vảy rồi.

- Thiếu gia ngươi không sao chứ?

Bạch Vũ Tích quan tâm hỏi.

Lăng Tiếu hướng nàng cười cười nói:

- Mạng của thiếu gia rất cứng, không có chuyện gì, yên tâm đi!

Tiếp theo Lăng Tiếu liếc mắt nhìn Lý Thanh Thanh bị đánh ngất xỉu một cái, cuối cùng mới đưa ánh mắt bỏ vào trên thân Mộ Dung Cô.

- Tiếp ta một chiêu, tha cho ngươi khỏi chết!

Lăng Tiếu âm u nói với Mộ Dung Cô.

- Thật?

Mộ Dung Cô mừng rỡ hỏi ngược lại, mặc dù hắn đã tiêu hao không ít huyền lực, nhưng mà hắn vẫn có tự tin tiếp một chiêu của Lăng Tiếu, bởi vì Lăng Tiếu với hắn đều là người đang bị thương, huống chi thực lực của hắn còn mạnh hơn Lăng Tiếu rất nhiều.

Lăng Tiếu gật đầu nói:

- Lời nói của ta luôn luôn chắc chắn.

- Tốt, hi vọng ngươi có thể tuân thủ lời hứa!

Mộ Dung Cô mừng rỡ nhìn ra bên ngoài, vội vàng đáp.

Lăng Tiếu hướng Hổ Thất sử một cái ánh mắt, Hổ Thất yên lặng lui sang một bên.

- Cẩn thận!

Lăng Tiếu nhắc nhở một tiếng, hắn lần nữa đánh ra kiếm chiêu Kiếm Lưu Ngân.

Từng đạo kiếm quang rực rỡ chói mắt, đáng tiếc so với trước khi bị thụ thương thì yếu hơn vài phần.

Mộ Dung Cô trên mặt vui mừng, giống hư thấy được ánh rạng đông thắng lời, trường thương hóa thành lá chắn, toàn bộ ngăn chặn được kiếm quang của Lăng Tiếu, trong lòng hắn thầm nghĩ:

- Còn tưởng rằng có gì khó khăn, đều là chiêu thức cũ, cho lão tử là mặt hàng bình thường a!

Kiếm quang tán, trường thương ngừng!

- Ta đã ngăn được!

Mộ Dung Cô lộ ra một nụ cười kinh hô lên.

- Thật sao?

Chẳng biết lúc nào Lăng Tiếu đã đến trước người hắn một thước, rung đấu bồng rách nát ở sau lưng một cái, sau đó tiêu sái xoay người, góc cạnh của đấu bồng hóa thành lợi nhận bén nhọn hướng cổ của Mộ Dung Cô hủy diệt.

- Phốc!

- Ngươi…

Mộ Dung Cô chỉ cảm thấy cổ chợt lạnh, đầu óc trống rỗng, trường thương rời tay, hai tay bản năng cầm lấy cổ họng, đáng tiếc máu tươi vẫn là từ giữa kẽ tay của hắn tràn ra.

Tự do mạo hiểm giả, một đời hung nhân Cô Lang Mộ Dung Cô, vẫn lạc!

Hắn đến chết vẫn không rõ chính mình tại sao lại chết, rõ ràng đã đỡ một chiêu a!

Hắn chết không nhắm mắt!

Lăng Tiếu giống như làm một chuyện tình nhỏ bé không đáng kể, đi trở lại bên cạnh Bạch Vũ Tích.

Hổ Lục cùng Hổ Thất đều là vẻ mặt cung kính nhìn Lăng Tiếu, bọn họ vừa mới rồi cũng không biết thiếu gia làm sao giết Mộ Dung Cô, rõ ràng tất cả kiếm chiêu đều bị ngăn chặn rồi, cuối cùng người lại đã chết.

Lăng Tiếu ra tay khiến cho tất cả mọi người vô cùng chấn động, đáng tiếc người ở không xa quan sát cũng không có bao nhiêu.

Lăng Tiếu đi tới trước mặt Lý Thanh Thanh đang ngất đi, một cước giơ lên liền đá vào bụng của Lý Thanh Thanh, nhàn nhạt nói:

- Đừng giả bộ chết rồi.

Lý Thanh Thanh bị đau, con ngươi âm u tỉnh lại. Nàng đầu tiên nhìn liền thấy khuôn mặt thanh tú của Lăng Tiếu, nhưng mà phản ứng đầu tiên chính là giống như nhìn thấy quỷ, kinh hãi kêu lên:

- Ngươi không thể giết ta!

- Hừ, mới vừa rồi không phải là rất lớn lối sao? Để cho ta muốn sống không được, muốn chết không xong.

Lăng Tiếu đối với loại tiện nữ nhân ác như xà hạt này không có chút thương hại nào, một cái tát hung hăng đính lên trên mặt nàng.

- Ba!

Cái tát vang dội chói tai.

Bên tai Lý Thanh Thanh ông ông không ngừng vang lên, nàng bối rối rồi! Nàng từ nhỏ đến giờ còn chưa có bị đánh qua như vậy, hôm nay lại bị một kẻ không quen biết mạnh mẽ cho một cái tát, thứ đau nhói cùng nóng rát kia khiến cho nàng khóc ồ lên.

- Tiếp tục khóc, lão tử hiện tại liền giết ngươi!

Lăng Tiếu vô cùng không nhịn được quát lên.

Lý Thanh Thanh sợ chết, ngoan ngoan không khóc nữa, nhưng trong hai trong mắt của nàng lộ ra thần sắc ác độc, phảng phất hận không ăn tươi nuốt sống đươc Lăng Tiếu.

- Ta biết ngươi rất muốn giết ta, nhưng là ngươi không có cơ hội này rồi, thức thời thì nhanh dập đầu nhận sai với nữ nhân của ta, đến khi nàng tha thứ cho ngươi mới thôi, nếu không ngày này sang năm là ngày giỗ đầu của ngươi.

Lăng Tiếu âm tàn nói.

Bạch Vũ Tích là nữ nhân đầu tiên có quan hệ trong sinh mệnh của hắn, hơn nữa còn là một nữ nhân vô cùng thiện lương khả ái, hôm nay thiếu chút nữa bị mua đi làm kỹ nữ, cái này bảo sao Lăng Tiếu lại không giận. Lăng Tiếu không tính là người hiền lành gì, hắn là một người ích kỳ vô cùng coi trọng người ở bên cạnh mình, sinh tử của người khác hắn có thể bất kể, nhưng mà thân nhân hoặc bằng hữu bên cạnh hắn, cho dù hắn ngay cả mạng cũng dám liều, không thể để người khác thi dễ thương tổn.

- Ngươi để cho ta đường đường là Lý gia Đại tiểu thư hướng một cái nô tỳ cầu xin tha thứ, cái này không thể nào.

Lý Thanh Thanh làm sao có thể chịu được khuất nhục như thế, lập tức cố gắng gào thét phản đối kêu lên.

Bạch Vũ Tích ở một bên nhìn bộ dáng đáng thương kia của Lý Thanh Thanh, trong lòng mềm nhũn, kéo kéo ống tay áo Lăng Tiếu nói:

- Thiếu gia, ta… Ta xem coi như xong đi, dù sao ta cũng không có chuyện gì.

Lăng Tiếu nhìn thoáng qua Bạch Vũ Tích, sờ sờ gò má của nàng nhu tình nói:

- Nếu không phải Tiểu Mai kịp thời tới nói cho ta biết, ngươi hiện tại… Ai, Vũ Tích ngươi quá mềm lòng, hôm nay nàng nếu không dập đầu nhận sai với ngươi, ta tuyệt sẽ không bỏ qua cho nàng.

Lăng Tiếu nói xong, ánh mắt chuyển qua, hai đạo ánh mắt lạnh như băng đâm thẳng vào trái tim của Lý Thanh Thanh:

- Ta hỏi một lần nữa, ngươi dập đầu hay là không?

- Không dập đầu, cho dù chết ta cũng không dập đầu!

Lý Thanh Thanh gào lên một tiếng, muốn bò dậy chạy trốn.

- Không biết sống chết!

Lăng Tiếu nhướng mày, Lam Tinh kiếm trong tay hướng Lý Thanh Thanh phất qua.

Mắt thấy kiếm quang liền đánh lên trên người Lý Thanh Thanh, nhưng là không biết từ đâu đánh tới một đoàn hỏa sắc quang đoàn, đem kiếm quang của Lăng Tiếu tán ra.