Nhạc Trọng cùng Trì Dương nhớ lại lúc học ở trường cấp hai, mùa hè một đám nam sinh vây quanh một cái hồ và tắm trần. Đến mùa đông mọi người mượn thùng nước ấm chúc mừng năm mới vui vẻ.
Nhạc Trọng trầm mặc một chút, chậm rãi nói ra:
- Không biết bọn báo tử bây giờ như thế nào rồi?
Báo tử chính là một trong những bạn bè của Nhạc Trọng, sau kỳ thi đại học thì bạn bè ngày xưa bây giờ mạnh ai nấy đi.
Trì Dương nói:
- Yên tâm, mạng của bọn chúng cứng lắm, sẽ không dễ dàng chết như vậy đâu.
- Ân!
Nhạc Trọng cùng Trì Dương tắm rửa xong thì mọi người trở về phòng và thiếp đi.
Trong một căn phòng nhỏ, Viên Doanh đột nhiên nói ra:
- Trương Lệ, tôi nhìn trúng Nhạc Trọng, tôi muốn anh ấy làm bạn trai của mình. Cô ủng hộ tôi chứ?
Trương Lệ sững sờ, dáng người Nhạc Trọng chém giết tang thi hiện ra trong mắt của nàng, nàng do dự một chút vẫn nói ra:
- Ân, tôi sẽ giúp cô. Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Viên Doanh tiếp tục nhìn qua Lâm Kỳ ở bên người nàng, nói:
- Lâm Kỳ, cô cũng ủng hộ tôi chứ, đúng không? Nếu như Nhạc Trọng trở thành bạn trai của tôi, tôi sẽ nhờ anh ta bảo hộ mọi người.
Lâm Kỳ lập tức lâm vào trầm mặc, nàng cũng có chút hảo cảm với Nhạc Trọng đấy, tuy không đạt tới mức yêu, nhưng mà nàng cũng không phải là người dễ dàng buông tha quyền lợi của nàng. Nhưng mà tính cách của nàng nhu nhược hướng nội, không thể cự tuyệt người khác.
- Quá xấu rồi! Mà Viên Doanh muốn ưa thích Nhạc Trọng nên dùng bản lĩnh của mình mà đi lên túm lấy. Bây giờ nói ở nơi này thì làm được cái gì? Làm cho đám bạn thân của mình biết khó mà lui, giảm bớt người cạnh tranh sao?
Đúng lúc này Trương Tâm ở bên cạnh mở to mắt nhìn qua Viên Doanh mỉa mai.
Viên Doanh có chút thẹn quá hoá giận phản bác:
- Đây là chuyện của chúng tôi, mắc mớ gì tới cô?
Sâu trong lòng Viên Doanh cũng khó mà không có suy nghĩ loại bớt người cạnh tranh. Nàng là nữ hài khí chất thập phần xinh đẹp. Thế nhưng mà Trần Dao cùng Kỷ Thanh Vũ cũng có khí chất hơn xa so với nàng. Nàng không có lòng tin đủ thắng hai nữ hài này được, mà bên người Trì Dương có Vương Thiến, Trương Hân hai nữ hài đều không kém gì so với nàng, Trương Tuyền cũng có bộ dáng làm người ta trìu mến, trong lòng của Viên Doanh tràn ngập cảm giác nguy cơ.
Trương Tâm cười nhạt một chút nói:
- Chuyện này nói với tôi thì có vấn đề gì. Tôi chẳng qua không quen nhìn cách làm của cô mà thôi. Kỳ thật cô cũng chẳng phải thích Nhạc Trọng gì, cô chỉ muốn tìm một người bảo vệ mà thôi. Bàn tính của cô không vượt qua ai đâu.
Viên Doanh tức giận đến đỏ bừng cả khuôn mặt, mắng:
- Cô nói lung tung!
Trương Lệ vội vàng tới hoà giải:
- Đừng có cãi. Nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai đoán chừng tới phiên chúng ta đi ra ngoài săn bắt tiến hóa, nếu như không nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai làm gì có khí lực mà săn tang thi.
Nghe Trương Lệ nói thì Viên Doanh cùng Trương Tâm lúc này mới đình chỉ cãi lộn, hừ lạnh một tiếng sau đó thiếp đi.
Thời gian qua 12h, cửa phòng 208 mở ra, Triệu Chân lúc này nhẹ chân nhẹ tay đi ra ngoài, nhanh chóng đi tới chiếc xe trường học.
Vừa lên xe trường học, Triệu Chân lấy trong lòng một xâu chìa khóa, hắn đưa một cây chìa khóa vào ổ.
Vân Nghĩa thì ngồi trên ghế lái, lập tức khởi động xe trường học.
Nương theo đó là âm thanh động cơ vang lên, chiếc xe trường học này lao nhanh khỏi cư xá.
- Âm thanh gì thế?
Cơ hồ thời điểm âm thanh xe trường học vừa khởi động vang lên, bọn người Nhạc Trọng cũng đã bừng tỉnh.
Chỉ mặc một thân áo ngủ, Nhạc Trọng lập tức tới ban công, chỉ nhìn thấy xe trường học đang lao đi, mặt của hắn bắt đầu âm trầm lại.
Trần Dao cũng ăn mặc một thân áo ngủ đi tới, có chút lo lắng nhìn qua Nhạc Trọng hỏi:
- Phát sinh chuyện gì, Nhạc Trọng?
Trần Dao mơ hồ cũng đoán được chân tướng của sự việc, nhưng mà nàng cơ hồ không dám tin.
Nhạc Trọng xanh mặt nói:
- Xe của chúng ta bị người ta lái đi rồi.
Sắc mặt của Viên Doanh lúc này trở nên vô cùng tái nhợt, nói:
- Vậy làm sao bây giờ? Bởi như vậy chúng ta làm thế nào đi tới thành phố Lũng Hãi?
Ánh mắt tất cả mọi người trong phòng lúc này nhìn qua Nhạc Trọng. Trừ Trì Dương, Kỷ Thanh Vũ ra, con mắt của những người còn lại đều tràn ngập sợ hãi, không có một phương tiện giao thông tốt, bọn họ muốn từ nơi này đi tới thành phố Lũng Hãi cách cả trăm dặm cơ hồ khả năng không lớn.
Nhạc Trọng thản nhiên nói:
- Không cần lo lắng, ngày mai tôi đi lấy một chiếc xe khác là được rồi. Tất cả mọi người đi về nghỉ ngơi đi.
Nhìn thấy Nhạc Trọng nói như vậy, những người khác cũng do dự một chút mới nhao nhao đi về phòng nghỉ ngơi, xe đã bị lái đi, bọn họ cho dù có gấp cũng không làm gì được.
- Thật sự là nhân tâm khó dò!
Nhạc Trọng nhìn qua bên ngoài cửa sổ và thở dài một hơi. Hắn không nghĩ tới người hôm nay mình cứu, quay đầu lại có thể trộm chết xe mà hắn vất vả mới lấy được.
Trì Dương đi tới an ủi Nhạc Trọng:
- Đừng nóng giận, xe không có thì ngày mai chúng ta đi tìm một chiếc là được!
- Ân.
Nhạc Trọng cũng rất nhanh điều chỉnh tâm tình, trở về phòng nghỉ ngơi.
Triệu Chân lúc này lái xe trường học chạy ra khỏi cư xá và đi tới thành phố Lũng Hãi.
Sau khi chạy được một đoạn đường thì Lý Mạn Ny có chút do dự nói một câu:
- Triệu Chân, chúng ta phải làm vậy thật sao? Dù sao Nhạc Trọng hắn cũng từng cứu chúng ta.
Nghe Lý Mạn Ny nói thì trong lòng mọi người trên xe đều có chút ít cảm giác xấu hổ. Thế giới biến dị không lâu, tâm tư thẹn thùng của bọn họ còn chưa bị mài sạch.
Triệu Chân an ủi:
- Muốn tới thành phố Lũng Hãi, chúng ta chỉ có thể tìm đủ phương pháp mà thôi. Nếu như không làm như vậy, chúng ta căn bản không cách nào đi đến thành phố Lũng Hãi. Mạn Ny cô đừng lo lắng, Nhạc Trọng lợi hại như vậy, anh ta sẽ tìm được chiếc xe thứ hai nhanh thôi.
Một gã khác nam sinh tên Kỷ Vân cũng có chút căm giận bất bình nói ra:
- Đúng vậy a! Mạn Ny, cô nhìn Nhạc Trọng đi, chẳng qua là cứu chúng ta mà thôi, một bộ dáng cao cao tại thượng, bảo chúng ta đều phải nghe theo lời của hắn, hắn cho mình là ai? Một chút tố chất cũng không có.
- Đúng rồi!
Những người khác cũng phụ họa theo. Làm thấp đi Nhạc Trọng, có thể làm cho nội tâm áy náy của bọn họ giảm đi một chút.
Đúng lúc này xe trường học chạy tới khu Thanh Vân, đây là khu vực phồn hoa nhất thành phố Lôi Giang, trên đường phố khắp nơi đều là xe con rải rác.
Tất cả tang thi giống như quỷ mị rải rác ở các nơi.
Đột nhiên Vân Nghĩa cho xe chạy chậm lại, nói:
- Triệu Chân, phía trước kẹt xe, làm sao bây giờ?
Ở phía trước, chiếc xe con liên hoàn chạm vào nhau ngăn cản đường đi.
Trong nội tâm Triệu Chân cả kinh, quyết định thật nhanh lớn tiếng kêu lên:
- Lui về phía sau! Lập tức lui về phía sau! Xe tuyệt đối không thể dừng lại.
Một khi xe dừng lại thì sẽ có tang thi vây quanh, bọn họ ở đây không có người nào có thể chống lại tang thi cả.