Thần Ma Hệ Thống

Chương 390: Không đề



- Ở trong rừng chiến đấu cùng bọn hắn bất lợi với mình!

Nhạc Trọng nhanh chóng làm ra phán đoán, nhìn một vòng chung quanh, hướng con đường rộng rãi mau chóng chạy đi.

Những cao thủ kia là người địa phương, từng đi vào rừng liệp sát thật nhiều thú biến dị cùng tang thi, nếu Nhạc Trọng muốn so sánh ứng chiến trong địa hình quen thuộc của bọn hắn là hành vi ngu xuẩn nhất.

Thường Tân nhìn Đạt Dương hỏi:

- Con trùng nhỏ kia đang hướng bên trái di động với tốc độ cao. Xem ra hắn không chuyên nghiệp đối chiến trong rừng! Đạt Dương, có cần xử lý hắn trước khi hắn rời khỏi rừng không?

- Đương nhiên! Để cho tôi tự tay đem đầu tiện chủng kia bắn bạo là tốt lắm!

Đạt Dương lạnh lùng cười, phát động kỹ năng biến thân du hiệp tùng lâm.

Từng đạo lục sắc quang mang chớp động, thân thể Đạt Dương xuất hiện một tầng lá cây kỳ dị, đem thân thể hắn hoàn toàn bao phủ, chỉ còn lưu lại hai mắt cùng mũi không bị lá cây bao trùm. Đồng thời trên thân thể Đạt Dương điêu khắc phù hào đồ án một người mặc lá cây mang cung tên vô cùng kỳ dị.

Tầng lá cây bao trùm trên người Đạt Dương không ngừng biến ảo vặn vẹo tản ánh sáng, làm hắn cơ hồ hoàn toàn hòa tan thành một thể với hoàn cảnh chung quanh, từ khoảng cách xa mười thước nếu không nhìn kỹ căn bản không thấy hắn tồn tại.

Sau khi biến thân du hiệp tùng lâm, chẳng những có thể tăng lên tố chất thân thể chiến sĩ trong phạm vi lớn, đồng thời tầng lá cây bao trùm bên ngoài có thể thay đổi ánh sáng, làm người ta rất khó phát hiện được vị trí của người thi triển.

Ngoại trừ Đạt Dương, Nhạc Thanh, Long Phong cùng Mã Huy Giáp đều biến thân thành du hiệp tùng lâm, cầm lấy cung lớn hướng chỗ Nhạc Trọng phóng nhanh tới.

Sau khi biến thân thành du hiệp tùng lâm, mỗi người đều biến thành cao thủ bắn cung, thậm chí uy lực dùng cung còn mạnh hơn sử dụng súng ống, bởi vậy bọn hắn mới thay đổi dùng vũ khí lạnh.

Lý Băng Yên cần hai cây súng lục màu đen, ánh mắt băng sương hướng chỗ Nhạc Trọng phóng đi.

Vương Mạn là một triệu hoán sư, hắn phát động kỹ năng gọi về lang khuyển, không ngừng triệu hoán đi ra, hướng chỗ Nhạc Trọng phóng theo.

Kỹ năng triệu hoán lang khuyển là nhị cấp kỹ năng, nhưng cũng là kỹ năng dùng vào thực tế vô cùng. Gọi về một con lang khuyển chỉ cần tiêu hao 2 điểm tinh thần lực, làm lang khuyển tồn tại 30 phút thì chỉ tiêu hao một chút tinh thần lực, đồng thời chỉ cần tinh thần lực không khô kiệt là có thể không ngừng triệu hoán.

Tinh thần lực của Vương Mạn cực cao, một hơi triệu hồi hai mươi lăm con lang khuyển từ bốn phương tám hướng đuổi theo.

Triệu hoán lang khuyển chẳng những không tốn hao tinh thần lực quá nhiều đồng thời còn có thể xác định phương hướng vị trí của Nhạc Trọng, chỉ dẫn vị trí cụ thể của hắn với đoàn thể, thật sự vô cùng phiền phức.

Nhạc Trọng luôn hướng đường cao tốc vọt nhanh tới, đột nhiên một cỗ dự cảm nguy hiểm thật lớn dâng lên trong tim hắn, hắn nhất thời dừng bước bộc phát ra tốc độ lớn nhất nghiêng người vọt ra sau một thân cây đại thụ.

Ba mũi tên dùng xương cốt thú biến dị làm thành nháy mắt xuất hiện ngay vị trí vừa rồi của hắn.

Nếu Nhạc Trọng phản ứng muộn một chút, cũng đã bị mấy mũi tên nhanh như lưu tinh bắn trúng thân thể.

- Phản ứng rất nhanh! Nhưng đã muộn!

Đạt Dương chứng kiến Nhạc Trọng đúng như sở liệu của hắn trốn sau đại thụ, lạnh lùng cười, nhẹ buông tay, mũi tên bắn ra, một đạo bạch sắc quang mang tuôn ra như sao băng, cứng rắn xuyên qua thân đại thụ hướng thân thể Nhạc Trọng vọt tới.

Khi Nhạc Trọng cảm giác được nguy hiểm đã không còn kịp nữa, mũi tên kinh khủng đã bắn trúng bụng của hắn, đem hắn bắn bay hơn mười thước ngã trên mặt đất.

- Giải quyết!

Trong mắt Đạt Dương lóe băng sương, trong lòng thầm nghĩ. Một mũi tên kia là Phá Giáp Tiễn, là kỹ năng hắn tự nghĩ ra, là đòn sát thủ cực mạnh của hắn. Cũng giống như Nhạc Trọng ngưng tụ ma viêm kiếm cùng ma viêm mâu, uy lực cực kỳ lớn, không thể thường xuyên sử dụng. Nhưng một khi dùng sẽ lập công! Lần trước tiến hóa giả kia cũng đã chết trong mũi tên của hắn. Sau khi hắn biến thân, ở trong rừng chỉ có Ngô Nham Hồng cùng Ô Đạt Huy là đối thủ của hắn. Đối phó một cường hóa giả lạc đơn tuy rằng hắn vẫn duy trì cảnh giác nhưng trong lòng thập phần khinh thường Nhạc Trọng.

Đạt Dương thả lỏng cảnh giác, ba người Nhạc Thanh, Long Phong cùng Mã Huy Giáp lại không có chút thả lỏng, vẫn giương cung hướng thi thể Nhạc Trọng nhắm tới, bọn hắn muốn đem Nhạc Trọng bắn thành cái sàng mới có thể buông tay.

Nhạc Trọng đột nhiên mở bừng mắt nhảy dựng lên, trong tay cầm súng tự động 05 thức hướng ba người kia bắn phá điên cuồng.

Bị kỹ năng biến thân du hiệp tùng lâm che giấu, Nhạc Trọng rất khó bắt giữ được vị trí cụ thể của bọn hắn, nhưng do kinh nghiệm chiến đấu phong phú giúp cho hắn có thể suy đoán đại khái vị trí của bọn họ.

Bị mưa đạn dày đặc bắn phá, ba người Nhạc Thanh, Long Phong cùng Mã Huy Giáp không ngừng tránh né sau mấy gốc đại thụ, hoàn toàn tránh khỏi mưa đạn bắn tới.

- Thật là khó ah! Đúng là đám hỗn đản chết tiệt!

Cổ họng Nhạc Trọng ngọt lịm, ho ra một ngụm máu tươi, vừa rồi mũi tên của Đạt Dương vô cùng uy lực, vượt ngoài ý liệu của hắn thật lớn, tạo thành thương tổn không nhỏ cho hắn.

Nếu không nhờ có bì giáp hắc lân hung trư bảo hộ, lúc này chỉ sợ hắn đã bị mũi tên kia xỏ xuyên qua thân thể đinh trên mặt đất.

Nhạc Trọng còn chưa thở ra một hơi, từng mũi tên lấy góc độ thật xảo trá bắn mạnh về phía hắn, làm thân hình hắn không ngừng chớp động, cơ hồ không còn cơ hội thở gấp.

Mỗi lần hắn nhìn theo phương hướng mũi tên bắn tới chỉ có thể thấy lá cây xanh biếc, căn bản không thể bắt giữ được thân ảnh bốn người kia.

- Không được! Nếu còn tiếp tục như vậy sẽ bị lũ hỗn đản kia chơi chết!

Nhạc Trọng phát động ảnh bộ, không ngừng di chuyển trong rừng, nhưng hắn vẫn bị bốn gã cao thủ kia đeo bám gắt gao, không ngừng có những mũi tên bắn tới, làm cho hắn cực kỳ chật vật, tinh thần cùng thể lực bị tiêu hao cực lớn.

Đây là lần đầu tiên Nhạc Trọng bị bảy tên cao thủ bức bách chật vật đến như vậy. Ở trong khu rừng này hạn chế lực chiến đấu của hắn thật lớn. Khiến cho hỏa lực hung mãnh của hắn cũng không thể tự do phát huy, ngoài ra sau khi đám cao thủ kia biến thân thành du hiệp tùng lâm, chiến đấu trong rừng liền như cá gặp nước, mạnh mẽ phi phàm, không ngừng vây kín khiến Nhạc Trọng rơi vào tình trạng hiện giờ.

Đồng thời trong khu rừng còn có hai mươi lăm con lang khuyển đang không ngừng lao về chỗ hắn, chỉ dẫn phương vị của hắn cho đám cao thủ biến thân du hiệp tùng lâm kia.

- Rừng rậm là thiên hạ của tụi mày sao! Như vậy tao sẽ hủy diệt nó là được!

Nhạc Trọng nhìn hai mươi lăm con lang khuyển đang xông tới, trong mắt chợt lóe hung quang, phát động kỹ năng ma viêm, chỉ tích tắc hai luồng ma viêm từ trong tay hắn nổ bắn ra, rơi lên một thân đại thụ điên cuồng thiêu đốt.

Thân hình Nhạc Trọng chớp động, ma viêm bùng nổ trên hai tay, hướng những gốc đại thụ khắp bốn phương tám hướng thiêu hủy lan tràn, dẫn đốt hết thảy những thân cây bụi cỏ khắp chung quanh.