Nếu như không có Bạch Cốt với tư cách khiên thịt hấp dẫn những tang thi này công kích, Nhạc Trọng, Trì Dương hai người căn bản không cách nào chiến đấu quá lâu. Chỉ cần dùng chiến thuật du đấu cũng đã mất rất nhiều thể lực rồi.
Ba người chém giết hơn một trăm năm mươi đầu tang thi thì nhanh chóng rút ra khỏi nơi này, triệt hồi về hướng của Kỷ Thanh Vũ.
Chiến đấu với thi đàn và chiến đấu với tang thi lẻ loi tiêu hao thể lực rất khác biệt. Tất cả tang thi cùng tới thì cho dù Nhạc Trọng đã trải qua cường hóa qua thân thể thì chém giết hơn trăm đầu đã rất khó khăn rồi.
Nhưng mà hơn ba trăm đầu tang thi vây quanh thì Nhạc Trọng chỉ có thể chém giết được sáu mươi đầu đã cảm giác được thể lực hạ thấp rất nhiều, căn bản không cách nào chèo chống hắn chém giết tới khi giết chết toàn bộ tang thi.
Một đường chạy nhanh, Nhạc Trọng và Trì Dương rất nhanh trở lại chỗ của Kỷ Thanh Vũ.
Vừa về tới địa phương an toàn, Nhạc Trọng cùng Trì Dương hai người phân biệt ăn quả táo sức sống và khôi phục thể lực cho mình.
Kỷ Thanh Vũ đi đến bên người Nhạc Trọng hỏi:
- Như thế nào đây?
Nhạc Trọng trầm giọng nói:
- Tang thi tiến hóa đặc thù đã bị hai người chúng tôi thanh lý cả rồi. Ước chừng còn có hơn hai trăm đầu tang thi bình thường.
Cư dân trên đường Hưng Trữ đương nhiên không chỉ có ba trăm. Nhưng mà thời điểm thế giới dị biến là lúc hai giờ chiều, mà thời gian này đại bộ phận mọi người hội tụ ở bên con đường phía bên kia cầu Lôi Giang, là khu buôn bán lớn, trong đường dành riêng cho người đi bộ.
Những sống sót chạy trốn chết ra khỏi đuổi giết của tang thi. Đồng thời cầu Lôi Giang bị một cổ lực lượng thần bí bao phủ, tang thi ở đường bên kia không thể thông qua, lúc này tang thi trên đường Hưng Trữ mới ít như vậy.
Trong mắt Kỷ Thanh Vũ chớp động hào quang kích động nhìn chằm chằm vào Nhạc Trọng nói:
- Hiện tại chúng ta đi thanh lý sao?
Kỷ Thanh Vũ trước khi thế giới dị biến là một cao thủ kiếm thuật, nàng khát vọng trở nên mạnh mẽ vô cùng to lớn, trong thời gian nằm trên giường thì nàng nhịn hỏng rồi. Text được lấy tại TruyệnFULL.vn
Hơn hai trăm đầu tang thi bình thường nếu chỉ một mình Kỷ Thanh Vũ thì nàng tự nhiên đánh không lại, thế nhưng mà có Nhạc Trọng, Trì Dương, Bạch Cốt tương trợ thì hơn hai trăm đầu tang thi sẽ bị giải quyết trong thời gian ngắn, tuyệt đối có thể tiêu diệt tất cả.
Nhạc Trọng gật gật đầu:
- Ân.
Nghỉ ngơi hai tiếng đồng hồ, bốn người Nhạc Trọng lần nữa đi lên đường Hưng Trữ.
Vừa đi vào đường Hưng Trữ thì bốn người đã nhanh như mũi tên thanh lý những tang thi mà mình gặp được, những tang thi lẻ tẻ bị chém giết nhanh chóng.
Nhạc Trọng, Bạch Cốt, Kỷ Thanh Vũ, Trì Dương mỗi người không phải là kẻ yếu, hao phí đại lượng thời gian thì tang thi trên đường Hưng Trữ đã bị thanh lý sạch sẽ.
Bọn người Nhạc Trọng tang lý tang thi nơi này, ở trên đường Hưng Trữ chỉ còn lại vài tang thi rải rác. Đại bộ phận tang thi đều ở trong phòng, văn phòng và cửa hàng.
Tiêu diệt hơn hai trăm đầu tang thi, Kỷ Thanh Vũ, Trì Dương đều cực kỳ mỏi mệt, không cách nào chiến đấu nữa. Nhạc Trọng cũng không có miễn cưỡng, mang theo hai người bọn họ cùng về nhà.
Nhạc Trọng nằm trên giường ngày thứ tư, điện cung ứng của thành phố Lôi Giang cũng chính thức không còn, trong nhà của bọn họ không còn điện. Bởi vậy vào xế chiều bọn họ nhất định phải tiến vào trong phòng.
Về đến trong nhà, sau khi ăn cơm tối thì Nhạc Trọng ngồi ở trên ghế sa ***, cầm lấy bản sách kỹ năng nhìn qua nó.
- Kỹ năng cấp một: tụ lực {bạo kích} . Sau khi sử dụng kỹ năng này tiêu hao 7 điểm thể lực, công kích sẽ tạo thành lực phá hoại gấp đôi (phá hoại của khí giới không tính).
Nhạc Trọng nhìn qua sách kỹ năng tụ lực, khẽ chau mày, sách kỹ năng này uy lực không tệ, so với những kỹ năng cấp hai, kỹ năng cấp ba mà nói tính thực dụng chênh lệch xa. Tiêu hao bảy điểm thể lực đối với người trải qua nhiều lần cường hóa thể lực như Nhạc Trọng cũng tiêu xài không nổi. Đối với người có gai độc như Nhạc Trọng mà nói thì sách kỹ năng này biến thành gân gà.
- Có ai không? Van cầu các người thương xót, mở cửa ra!
Lúc này bên ngoài có âm thanh gõ cửa, cửa chống trộm truyền ra âm thanh cầu khẩn của một nữ nhân.
Trần Dao nhìn qua Nhạc Trọng, trưng cầu ý kiến của hắn.
Lúc này chiến lực chiến đấu chủ yếu của đoàn đội ở đây, trong tay còn có súng, trong gian nhà này không có lực lượng nào uy hiếp được bọn họ.
Nhìn thấy Nhạc Trọng khẽ gật đầu, Trần Dao đi qua nhìn qua mắt mèo nhìn ra ngoài cửa.
Xuyên thấu qua mắt mèo, Trần Dao có thể nhìn rõ bên ngoài cửa chống trộm có một thiếu phụ đoan trang dáng người đẫy đà và một tiểu nam hài chừng mười một tuổi đang đứng.
- Một nữ nhân cùng một đứa bé!
Sau khi trải qua chuyện côn đồ tập kích lúc trước, Trần Dao đã bắt đầu cẩn thận rồi, trước khi mở cửa nhìn qua Nhạc Trọng báo cáo.
Nhạc Trọng khẽ chau mày, suy nghĩ một hồi chậm rãi nói:
- Cho vào đi!
Trần Dao lúc này mở cửa chống trộm ra.
- Xin chào, cô nương. Tôi là Triệu Lệ, xin hỏi có thể cho chúng tôi chút gì ăn không? Chúng tôi hai ngày nay không ăn cái gì rồi!
Triệu Lệ vẻ mặt cầu khẩn bắt lấy tay của Trần Dao nói ra.
Đúng lúc này Vương Phương cầm lấy một khối bánh bích quy lên ăn, lúc này vừa đi ra ngoài hiếu kỳ nhìn qua Triệu Lệ cùng tiểu nam hài kia.
- Mụ mụ, con đói! Con muốn ăn bách bích quy! Con muốn ăn bánh bích quy!
Tiểu nam hài vừa nhìn thấy bánh bích quy trong tay của Vương Phương thì con mắt sáng ngời, cầm lấy quần áo của Triệu Lệ bắt đầu nháo lên.
Vành mắt của Triệu Lệ đỏ hồng, nước mắt lã chã chảy xuống, nàng từ trong lòng lấy ra một sấp nhân dân tệ đỏ tươi đưa cho Trần Dao:
- Cô nương, cầu cô. Cho chúng tôi chút thức ăn đi. Tôi cũng không lấy không của mọi người, ở đây có một vạn đưa cho mọi người. Cầu mọi người cho chúng tôi chút gì ăn đi, bằng không chúng tôi sẽ chết đói.
Nhìn thấy trong tay của Triệu Lệ có một vạn nhân dân tệ, con mắt Vương Phương lúc này hồng lên, nàng xuất thân gia đình bình thường, một vạn nhân dân tệ nàng chưa nhìn thấy qua mấy lần.
Dù sao Trần Dao cũng là một tiểu cô nương lương thiện, mặc dù trải qua chuyện đám côn đồ, vẫn không thể mài đi thiện lương của nàng:
- Đại tỷ, đừng có như vậy. Cô chờ một chút, tôi đi lấy chút gì ăn cho hai người.
Vương Phương ngăn cản Trần Dao, mặt nghiêm lại nói:
- Chờ một chút! Trần Dao, đồ ăn của chúng ta cũng không nhiều, sao cô có thể tùy tiện cho người ngoài?
Trong nhà của Trần Dao chỉ có ba phòng, hai phòng cho mười mấy người ở lại. Sức ăn của mười mấy người là không nhỏ. Đặc biệt là Nhạc Trọng, Kỷ Thanh Vũ, Trì Dương là ba cường hóa giả có sức chiến đấu mạnh mẽ. Mười mấy ngày nay cướp sạch hai siêu thị nhỏ cũng tiêu hao gần hết. Nếu cứ tiêu xài vật tư mà không tính toán, tối đa cũng chỉ kiên trì qua năm ngày là hết rồi.
Nghe được tin tức này thì người trong phòng đều tụ tập lại.
Trần Dao thoáng tức giận mặt đỏ hồng lên, nhìn qua Vương Phương nói ra:
- Vương Phương, tại sao cô nói như vậy, mẹ con bọn họ đã đói hai ngày rồi! Chẳng lẽ cô thấy chết mà không cứu sao?