Thần Ma Hệ Thống

Chương 94: Mua Sắm



Nhạc Trọng dùng ngón tay chỉ vào đất, chỉ vào các món toàn bộ nồi hồ lô:

- Năm túi mì ăn liền đổi toàn bộ những cái này. Bằng không thì cứ giữ lại cho mình dùng đi.

Tên lão bản tạp hóa cắn răng một cái, đồng ý nói:

- Thành giao!

Bây giờ lương thực ở huyện Thanh Nguyên cực kỳ khẩn trương, những nồi chén hồ lô này có giá trị cực thấp, có rất ít người mua sắm. Năm túi mì ăn liền này có thể làm cho lão bản được ăn no một thời gian.

Nhạc Trọng phất phất tay, đại cẩu tử móc năm túi mì ăn liền đưa cho lão bản. Lâm Quân thì dẫn người cầm đồ vào trong tay.

- Lão bản! ! Nơi của tôi có đồ tốt! Đến chỗ của tôi mua đi! Text được lấy tại TruyệnFULL.vn

- Lão bản, sang đây xem đi.

Nhìn thấy Nhạc Trọng mua sắm hào sảng như thế, người bán hàng chung quanh nhiệt tình chào mời.

- Nhạc đội! Chỗ đó có người bán đồ nghề sửa xe kìa.

Thợ sữa chữa Trần Đại Lôi đi tới trước quầy hàng, nhìn qua đồ của cửa hàng này thì con mắt sáng ngời, nhìn qua Nhạc Trọng nói ra.

Trần Đại Lôi là thợ sửa xe thuần phục, nhưng mà thời điểm chạy nạn nên hắn chỉ đem theo đồ ăn. Nhìn thấy những công cụ bày trên cửa hàng, hắn liền nhịn không được. Hắn thập phần biết rõ mình dừng chân trong đoàn đội của Nhạc Trọng thì phải nhất định phát huy giá trị của mình, bằng không sẽ bị vứt bỏ.

Đạt được Nhạc Trọng đồng ý, Trần Đại Lôi đi tới trước cửa hàng bán đồ nghề sửa xe, dùng bốn túi mì ăn liền mua toàn bộ dụng cụ của cửa hàng này..

- Lão bản! Qua nơi này mua đi, tính toán ngài giá tiện nghi một chút!

Nhìn thấy Nhạc Trọng ra tay hào phóng, những người bán hàng rong kia nhiệt tình chào mời hơn.

Bây giờ ở trong căn cứ thành phố Lũng Hãi thì hút hàng nhất chính là lương thực. Con đường này không có nhiều người ghé qua. Dù sao hiện tại trọng yếu nhất chính là nhét đầy bao tử, rất ít người dùng lương thực quý giá đi mua đồ tạp hóa.

Căn cứ thành phố Lũng Hãi này khác với Trường Quang Thôn, nơi này có đủ loại công cụ. Rất nhiều công cụ Trường Quang Thôn không có. Nhạc Trọng một chuyến này đi mua không ít công cụ, chuẩn bị mang về Trường Quang Thôn.

Thời điểm Nhạc Trọng đang đi qua đường thì một nữ tử ăn mặc quần jean siêu ngắn, mặt áo sơ mi T-shirt màu trắng, tràn ngập khí tức thanh xuân, lớn lên có vài phần tư sắc vợt tới trước người, nhìn qua Nhạc Trọng cầu khẩn nói:

- Đại ca! Muốn chơi tôi không? Tôi trước kia là nữ sinh cấp ba đấy, chơi cả đêm thì cho tôi một gói mì ăn liền cũng được. Tôi đã một tuần chưa được ăn no, cầu ngài xin thương xót, chơi tôi đi, tôi đói!

Nhìn qua nữ nhân vài phần tư sắc này, hiển nhiên không đến hai mươi tuổi, trong mắt Nhạc Trọng hiện ra hào quang phức tạp, hắn thật không ngờ ở trong căn cứ thành phố Lũng Hãi này do chính phủ thống trị lại có tình trạng này.

Quách Vũ cùng Lộ Văn nhìn qua thiếu nữ kia thì trong mắt tràn ngập đồng tình cùng may mắn. Các nàng đồng tình tao ngộ của thiếu nữ, lại may mắn bản thân mình gặp được Nhạc Trọng, nếu không các nàng không biết mình có thể vì đói khát mà bán mình hay không.

Trần Trí Quang nhìn qua thiếu nữ cản đường, quay đầu nhìn qua Nhạc Trọng nói ra:

- Nhạc ca, đừng để ý tới nàng! Chơi loại mặt hàng này mà cần một gói mì ăn liền. Một gói mì ăn liền cũng có thể chơi 3P , hơn nữa còn là nữ sinh cấp ba trước tận thế. Nếu như ngài muốn chơi, tôi mang ngài đi chơi.

- Đại ca! Tôi cái gì cũng nguyện ý làm! Chơi như thế nào tôi cũng chịu! Cầu ngài, chơi tôi đi!

Nữ sinh cấp ba kia thoáng quỳ gối cầu xin trước người Nhạc Trọng.

Nhạc Trọng nhìn cũng không thèm nhìn nữ sinh cấp ba kia, trực tiếp dẫn người bỏ đi.

Thời điểm Nhạc Trọng đi qua người nữ sinh cấp ba kia, chỉ cảm thấy dưới háng có gì đó va chạm, nàng lập tức thò tay sờ một cái, sờ thấy một khối bánh bích quy áp súc. Nàng chăm chú cầm lấy khối bánh quy áp súc nhìn qua bóng lưng Nhạc Trọng xa xa, nhìn qua bên người Nhạc Trọng là Quách Vũ cùng Lộ Văn, trong mắt hiện ra vẻ hâm mộ, sau đó đi vào trong hẻm nhỏ vụng trộm ngồi khóc, vừa ăn khối bánh quy áp súc.

- Ca ca, vì cái gì anh không trực tiếp đưa khối bánh quy áp súc đó cho nàng ta..

Ở bên người Nhạc Trọng, Lộ Văn hiếu kỳ hỏi. Nàng nhìn thấy Nhạc Trọng mặc dù không có để ý tới nữ sinh cấp ba kia, nhưng vẫn lặng lẽ đem khối bánh quy áp súc cho nữ sinh cấp ba.

Nhạc Trọng trầm giọng nói:

- Trực tiếp cho nàng chỉ sợ tới tay của nàng không tới vài phút thì bị những người khác cướp đi rồi.

Trần Trí Quang nói:

- Lộ Văn, đúng như Nhạc ca đã nói! Hiện ở chỗ này trị an xác thực không phải quá tốt. Cướp bóc, cưỡng gian bạo lực tuy phạm tội bị bắt sẽ xử bắn. Nhưng mà loại chuyện này vẫn diễn ra bình thường.

Người cực đói thì chuyện gì cũng làm được. Mặc dù cướp bóc, cưỡng gian phạm tội ở căn cứ thành phố Lũng Hãi bị bắt được sẽ xử bắn, tuy nhiên vẫn có không ít người vò mẻ lại sứt vụng trộm làm ra loại chuyện này.

- Đại ca! Đi chơi đùa đi! Cả đêm một phiếu lương thực một lượng.

- Đại ca, có đi chơi hay không? Một gói mì ăn liền cả đêm.

Nhạc Trọng vừa rời khỏi nữ sinh cấp ba kia chưa lâu, hơn mười người đã sửa sang bản thân mình cho sạch sẽ, nữ nhân mặt có chút xanh xao đi về hướng của Nhạc Trọng chào hàng bản thân mình.

- Xem ra căn cứ thành phố Lũng Hãi cũng không phải là vùng đất hiền lành.

Loại tràng cảnh bán mình không kiêng nề này thì Nhạc Trọng còn lần đầu tiên trải qua, nhìn qua những gương mặt xanh xao và không muốn tôn nghiêm, hắn đối với quyết định của mình lúc trước đã có xao động.

Trước kia Nhạc Trọng một lòng nghĩ đến căn cứ thành phố Lũng Hãi này chính là muốn nhìn thấy một xã hội khôi phục trật tư, mọi người không cần lo ăn mặc. Hắn an bài cho mọi người đi tới nơi này, chính mình mang theo mấy tâm phúc tìm thân nhân. Nhưng mà bây giờ xem ra căn cứ thành phố Lũng Hãi cũng không tốt như tưởng tượng của hắn.

Trần Trí Quang cực kỳ tức giận, hắn nhìn thấy Nhạc Trọng nhướng mày thì sắc mặt trầm xuống, nhìn qua những nữ nhân vây quanh thì quát lên.

- Cút ngay! Đừng vây quanh đây! Lại dính vào thì coi chừng tao cho tụi bây vào tù ngồi xổm.

Những nữ nhân kia nhìn thấy Trần Trí Quang mặc đồng phục nhân viên công tác trên người, trong mắt hiện ra vẻ hoảng sợ, nhao nhao nhượng bộ lui binh.

Địa vị nhân viên công tác của chính phủ xa xa không phải các nàng là những nữ nhân bán mình có thể so sánh được. Trong tận thế này thì đắc tội bất luận nhân viên công tác nào là chuyện không tốt chút nào.

Nhạc Trọng nhìn qua hai bên đường, khẽ chau mày. Chỉ thấy hai bên đường đứng đầy những nữ nhân xanh xao, chải vuốt bản thân mình chỉnh tề. Có nữ nhân thậm chí còn trang điểm cho trang nhã. Những người này có ý định dùng thân thể của mình đổi lấy một ít lương thực để sống, số lượng vượt qua trăm người.

- Bên kia là địa phương nào?

Đi ra khỏi phố Phượng Hoàng không xa, Nhạc Trọng nhìn thấy mấy tên binh sĩ canh giữ trước con đường, phong tỏa cả con đường.