Thần Ma Hệ Thống

Chương 96: Băng Vương Trương Vân



Nhìn qua đám lưu manh cánh tay phải bị bẻ gãy, trong nội tâm Trần Trí Quang cảm thấy vô cùng rung động, nếu không phải nhìn chuẩn thời cơ, lập tức đầu nhập vào thế lực Nhạc Trọng, hắn thật sự không biết mình sẽ biến thành cái dạng gì nữa.

Lưu lại đám lưu manh thống khổ rên rỉ nằm trên đất, đoàn người Nhạc Trọng rời khỏi nơi này, quay về chỗ ở lúc trước.

Không lâu một đám người xuất hiện ở chỗ này, đem đám người Quách Kim Bưu cùng bảy tên lưu manh kiêng đi.

Trên một biệt thự độc lập trên một ngọn núi của huyện Thanh Nguyên vô cùng xinh đẹp, một gã nam tử lớn lên có chút anh tuấn, ăn mặc áo sơ mi trắng rộng thùng thình, quần bình thường, tuổi chừng hai bảy đang hưởng dụng cháo tổ yến, hai nữ nhân vô cùng xinh xắn mặc sườn xám đang cung kính đứng hầu bên cạnh hắn. Người này tuổi chừng hai mươi bảy chính là thủ lĩnh Băng Vương Hội Băng Vương Trương Vân của huyện Thanh Nguyên.

Một gã nam tử trung niên dáng người trung đẳng, ăn mặc đồ vét đen, sơ mi trắng đi tới trước người của Trương Vân nói:

- Lão đại, em có việc cần báo cáo cho ngài.

Trương Vân nhìn qua hai mỹ nữ bên người phất phất tay, hai mỹ nữ kia lập tức lui ra ngoài.

Trương Vân khẽ chau mày, nhìn qua nam tử trung niên hỏi:

- Triệu Hùng! Chuyện gì làm cho mày khẩn trương vậy, lại vào lúc này đi tới tìm tao?

Trương Vân ghét nhất người khác quấy rầy hắn vào thời điểm dùng bữa. Triệu Hùng là tâm phúc của hắn, tự nhiên sẽ không đi phạm kiêng kỵ này. Nhưng mà đối phương vẫn vào thời điểm hắn ăn điểm tâm đi tới, hiển nhiên xác thực có chuyện khẩn cấp xảy ra.

Triệu Hùng trầm giọng nói:

- Hôm nay trong căn cứ có một đám người mới tới. Tại phố Phượng Hoàng do một kẻ cầm đầu tên là Nhạc Trọng đá bạo trứng trym của Quách Kim Bưu, còn sai người đánh gãy tay phải của bảy tiểu đệ của Quách Kim Bưu.

Trương Vân biến sắc, một chưởng vỗ mạnh vào mặt bàn, chửi ầm lên nói:

- Không ngờ có người dám đụng vào người của tao! Tên gia hỏa tên là Nhạc Trọng kia đúng là không biết sống chết! Triệu Hùng mày dẫn người tra ra chỗ của bọn nó chưa?

Tuy được xung là bốn người cường hóa của huyện Thanh Nguyên. Trên thực tế trước tận thế thì Trương Vân cũng không quá đáng là một tên côn đồ bình thường. Chỉ có điều sau tận thế trong tay hắn cầm gậy tân thủ đánh bạo đầu của tang thi bình thường tuôn ra sách kỹ năng hệ băng. Hơn nữa đủ loại cơ duyên xảo hợp thì hắn mới trở thành Băng Vương huyện Thanh Nguyên. Phong độ cường giả trong truyền thuyết không có chút nào.

Triệu Hùng báo cáo nói:

- Chúng ở trong khu nhà nghèo của thôn.

Trương Vân nghe vậy thản nhiên nói:

- Lại cho Mã Thiết đêm nay đi giết tên Nhạc Trọng kia đi!

Chần chờ một chút, Triệu Hùng lại nhìn qua Trương Vân hỏi:

- Quách Kim Bưu cùng tiểu đệ làm sao bây giờ?

Trương Vân âm độc cười nói:

- Giết chết bọn nó! Nếu như Mã Thiết không giết được Nhạc Trọng thì ngày mai phái người đi báo án. Nói là đám người Nhạc Trọng công nhiên giết người.

Triệu Hùng nhịn không được khích lệ một câu:

- Lão đại, làm như vậy có nên không?

Trương Vân cay nghiệt thiếu tình cảm, rất dễ dàng làm ra cục diện chúng bạn xa lánh.

Trương Vân phất phất tay, không kiên nhẫn nói ra: Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com

- Không giết bọn chúng chẳng lẽ chúng ta còn phải chữa bệnh cho chúng sao? Tình huống bây giờ mày cũng không phải không biết. Chúng ta làm gì có nhiều lương thực, dược vật đi tìm bác sĩ chữa trị cho chúng chứ. Chỉ cần có lương thực, chúng ta muốn chiêu mộ bao nhiêu người là có thể chiêu mộ bấy nhiêu người, làm gì mà phải phí lương thực lên người của phế nhân. Chiếu theo lời tao nói mà làm.

Đây là căn cứ thành phố Lũng Hãi, chỉ cần có lương thực là có thể dễ dàng chiêu mộ người bán mạng cho mình. Người là thứ không đáng tiền nhất. Trương Vân trừ rải rác mây tâm phúc ra, căn bản không có đem đám người Quách Kim Bưu xem vào trong mắt, chết cũng chết.

Triệu Hùng nhìn thấy bộ dạng này của Trương Vân thì biết rõ Trương Vân muốn đi hưởng thụ mỹ nữ, vì vậy yên lặng lui xuống. Nói thêm gì nữa thì hắn chỉ sợ làm cho Trương Vân ghen mà thôi.

Mặt khác Nhạc Trọng bên kia sau khi trở về khu nhà ở, lập tức nhóm lửa nấu cơm, bận rộn một phen thì chuẩn bị xong cơm tối.

Gạo nóng hỏi, thịt rắn ước gia vị, thịt hộp, rau quả hộp, đây chính là cơm tối của Nhạc Trọng.

Trần Trí Quang nhìn qua bữa tối của Nhạc Trọng thì nước miếng chảy ra ngoài:

- Thật phong phú a!

Tuy Trần Trí Quang là nhân viên công tác của chính phủ, nhưng mà đã hai tuần qua hắn chưa được ăn thịt. Đại bộ phận thịt hộp đều bị thu đi, với tư cách cung cấp vật tư cho đặc khu, những nhân viên công tác như bọn họ miễn cưỡng được ăn no, ăn thịt cái gì đó quả thực là một loại hy vọng xa vời.

Nhạc Trọng nhìn qua Trần Trí Quang đang nhìn mà chảy nước miếng, thản nhiên nói:

- Lưu lại cùng ăn cơm đi.

- Cảm ơn Nhạc ca! Cám ơn Nhạc ca!

Trần Trí Quang chợt đại hỉ, lúc này không ngớt lời nói cảm tạ, lại cầm lấy bữa tối, ăn uống như hổ đói.

Đại cẩu tử bên kia nhìn thấy Trần Trí Quang ăn như hổ đói thì nói thầm một câu:

- Giống như quỷ đói đầu thai!

Đối mặt đại cẩu tử mỉa mai, Trần Trí Quang làm như không nghe thấy, hắn vẫn như quỷ chết đói đầu thai, liên tiếp ăn bốn chén cơm, không ăn nổi nữa lúc này mới buông đũa xuống.

Sau khi ăn uống no đủ, Trần Trí Quang mới nhìn qua Nhạc Trọng lo lắng nói ra:

- Nhạc ca! Băng Vương Trương Vân người này thực lực tuy mạnh, nhưng là kẻ có thù tất báo. Ngài hôm nay đắc tội hắn, hắn nhất định sẽ không bỏ qua cho ngài, ngài phải cẩn thận nhiều mới được.

Nhạc Trọng thản nhiên nói:

- Tôi biết rồi!

- Tôi đây đi trước, hôm nay ngài phải nghỉ ngơi thật tốt mới được.

Nói xong Trần Trí Quang đứng lên rời đi.

Màn đêm buông xuống, cả huyện Thanh Nguyên trừ đặc khu và số ít khu biệt thự còn sáng đèn ra, còn lại chính là bị bóng tối bao phủ, hoàn toàn tĩnh mịch.

Trong bóng tối này có một bóng đen giống như con cá bơi trong nước đang hành tẩu, giông như hòa vào bóng đêm.

Bóng đen này tiềm hành tới tòa nhà mà đoàn người Nhạc Trọng đang ở, đi tới trước chỗ ở lại của Nhạc Trọng, hắn giống như thạch sùng sử dụng tứ chi bò dọc lên theo vách tường, cơ hồ không phát ra âm thanh nào đi tới trước cửa cổ phòng của Nhạc Trọng ở lại.

Bóng đen kia cẩn thận từng li từng tí đưa đầu nhìn vào trong gian phòng của Nhạc Trọng ở lại, đôi mắt của hắn nêu nhìn kỹ có thể nhìn thấy một tia lục sắc quang mang.

Một đêm này không có trăng sáng, cộng thêm chung quanh không có ngọn đèn nào, người trong phòng dù đang nằm trên giường cũng không có khả năng phát hiện bóng đen ngoài cửa sổ.

- Nhìn đủ chưa?

Thời điểm bóng đen nhìn từ cửa sổ vào trong phòng, rồi đột nhiên lúc này Nhạc Trọng xuất hiện ở trước cửa sổ lạnh lùng nói với bóng đen kia.

Trong mắt chủ nhân bóng đen kia tràn ngập kinh hãi, lập tức rút súng ngắn nhắm vào Nhạc Trọng mà bắn.

Hàn quang trong mắt Nhạc Trọng lóe lên, một quyền đánh ra, một quyền này nhanh như sấm sét đánh vào mặt của bóng đen kia, bóng đen này giống như đạn pháo bị đánh bay, trùng trùng điệp điệp ngã xuống mặt đất, phun ra một ngụm máu tươi lớn, giãy dụa vài cái rồi chết.