Thiên Mệnh Khả Biến

Chương 148: Là Trần Thịnh



- Đừng có giở trò thần bí với ta! Nói đi, rốt cuộc là ai?

Quang tức giận hét lớn. Tình hình ở đây, không thể không khiến hắn tức giận. Hắn cũng không ngu tới mức không nhận ra, những thí nghiệm ở đây có liên quan tới thứ thuốc phiện đang được bán ở Hải Thành.

Thứ ảo giác này, không đơn giản. Không đơn giản bởi vì người ta phải dùng bao nhiêu sinh mạng để nghiên cứu ra nó.

- Thứ thuốc phiện bán khắp Hải Thành, tất cả những con nghiện, đều chỉ là đối tượng nghiên cứu, phải không?!

- Có lẽ vậy. - Cô gái nhún vai.

- Đừng có nhún vai với ta! - Quang hét lên. - Ta chịu đủ những cái trò bí hiểm của mi rồi! Nói mau, nếu không...

- Nếu không thì sao chứ...

Phập!!

Cô gái chưa nói hết lời, một bàn tay đã vươn tới, bóp chặt cổ cô ta. Hai ngón tay, như sẵn sàng cắm sâu vào yết hầu.

- Ta ghét nhất lũ đàn ông vũ phu...

- Im mồm! Đây là vấn đề sinh mạng con người đó! Đừng để ta phải bực!

- Sinh mạng con người, thì đã làm sao? Ngày nào chẳng có người chết. Và ngươi bực thì đã làm sao? Chẳng phải ngươi đang bực rồi đó sao? Tức giận, chỉ là phản xạ của những kẻ vô năng.

Cô gái vẫn nói với hắn bằng một giọng cợt nhả.

- Đừng khích ta, cũng đừng mong ta sẽ nhẹ tay. - Ngón tay hắn siết chặt hơn vào cổ cô ta. Hắn có thể cảm nhận rõ yết hầu cô gái ừng ực từng cơn. - Ta không thể làm được gì, nhưng ít nhất, ta có thể siết ngươi tới chết.

- Hành động đó, không khôn ngoan lắm đâu. - Cô gái vẫn nhìn hắn bằng con mắt cao ngạo.

- Vậy thì im miệng để rồi phải chết, cũng không khôn ngoan lắm đâu.

Bàn tay hắn bất chợt siết thật mạnh. Hự! Đôi mắt cô gái trợn lên kinh ngạc. Dường như cô cũng không dám tin Vương Minh Quang có thể phản ứng mạnh mẽ tới như vậy, cũng như không dám tin Vương Minh Quang dám giết chết mình.

- Lũ đàn ông, thật đáng ghét.

Lẩm bẩm như vậy, cô gái vung tay về phía mặt hắn. Một đám bột trắng bay ra.

!!!

Vương Minh Quang vội giật lùi về sau, đưa tay lên che mặt, nhưng không kịp nữa. Hắn đã hít phải thứ đó.

- Cái...

Hắn không kịp nói hết. Mọi thứ trước mặt hắn, dần trở nên mơ hồ, cô gái cũng trở nên mơ hồ. Hắn ngã vật xuống sàn.

- Vương Minh Quang! Ta sẽ nhớ tên ngươi, Vương Minh Quang. - Cô gái cao ngạo đứng đó, nhìn hắn vật lộn trong ảo giác. - Nỗi nhục nhã của ta ngày hôm nay, rồi sẽ có ngày ta bắt ngươi trả đủ! Hãy biết ơn cái thân phận Ám Hành Sứ Giả của ngươi đi, vì nếu không có nó, ngày hôm nay ngươi đã không còn toàn thây rồi!

Tiếng nói này, vang dội như vào cõi hư không, âm âm trong đầu. Mọi thứ xung quanh, đã trở nên mơ hồ. Vương Minh Quang không còn ý thức nữa.
Phan Thành sốt ruột đi đi lại lại trong phòng. Thầy Phương bảo hắn phải dẹp yên vụ này, trước khi thầy nổi giận. Nhưng hắn có thể làm gì được đây? Đội 1 cũng đã điều động rồi. Nhưng hắn cũng chỉ điều động được cấp độ Thạc sĩ mà thôi. Ở Hải Thành, số lượng Tiến sĩ đếm được trên đầu ngón tay, mà kẻ hèn mọn như hắn, làm sao có thể điều động. Mà quy mô vụ việc này, Phan Thành tin rằng, nếu không phải cấp bậc Tiến sĩ, không đủ sức để tác động.

Ít ra thì, hắn cũng đang cố gắng làm hết sức.

Nhưng lúc này, Trần Thịnh đâu rồi? Thằng chết tiệt ấy ở đâu rồi? Dưới trướng Thịnh Doanh, cũng không thiếu cao thủ, nhưng thằng khốn này, đúng lúc nguy cấp, lại không tìm thấy đâu.

Phan Thành gọi cho hắn hơn 50 cuộc điện thoại, đều chỉ nghe được giọng tổng đài. Gọi thẳng về biệt thự nhà hắn, chỉ nghe chính Phạm Tố Uyên trả lời, nói rằng hắn đã ra ngoài từ sáng.

Khốn kiếp thật!
Đội 1 được tập hợp cực kì khẩn trương. Thiên Anh là người cuối cùng tập hợp. Tất cả 12 người. Đây cũng là lần đầu tiên hoạt động với đầy đủ 12 người trong đội.

Như thường lệ, số 2 đứng ra giới thiệu công việc và lên kế hoạch.

Nhiệm vụ lần này, khó khăn nhất, không phải sự nguy hiểm của kẻ địch, mà là, còn không rõ kẻ địch là ai.

Hay là có tất cả bao nhiêu kẻ địch. Và bao nhiêu phe?
- Này cậu, lái nhanh lên một chút được không?

- Thiếu Tướng, ta đang đi với tốc độ 90km/h rồi, hiện giờ không có tàu ngầm hạt nhân nào nhanh tới vậy đâu ạ.

Cậu sĩ quan bất đắc dĩ giải thích.

Vũ Minh Kiệt thở dài. Hắn không rõ tình hình dưới cống ngầm thế nào, nhưng hắn biết, với trình độ 3 bằng Tiến sĩ của mình, hoàn toàn có thể thay đổi cục diện.
Đế Vương Cung. Long Thành.

Vụ việc ở Hải Thành cũng đã được báo cáo tới đây.

Ngay lúc này, cả Vương Vũ Hoành lẫn Vương Tuyết Trinh đều không có mặt. Một mật thám đã được cử đi tới chùa Minh Nguyệt để báo cáo chuyện này, nhưng đáng lẽ giờ này hắn đã phải trở về.

Khi Vương Vũ Hoành lẫn Vương Tuyết Trinh đều vắng mặt, ai là người có quyền quyết định cao nhất trong Đế Vương Cung?

Chuyện này cũng có nhiều người từng suy đoán. Vương tộc, vốn nổi tiếng chỉ tin tưởng vào huyết thống, quyền lực chỉ được trao cho nội tộc. Hiện nay, quyền quyết định cao nhất, có lẽ cũng là một người họ Vương. Rất có thể là Bộ trưởng Bộ Nội vụ Vương Dĩ Đạt, em họ của Tiên Đế.

Suy đoán như vậy khá là hợp lý, nhưng hoá ra, lại không phải. Hiện nay, người quyết định mọi thứ trong Đế Vương Cung, lại là một gia nô của Vương Vũ Hoành.

Lão đã hơn 80 tuổi. Không ai biết lão tên họ gì, chỉ quen gọi lão là lão Nô. Gọi nhiều thành quen, bản thân lão cũng tự gọi mình như vậy. Lão Nô không có tư chất gì hơn người, cũng không lập nên công trạng gì hiển hách, lão chỉ hơn những kẻ ở bình thường, là lão phục vụ cho Vương tộc, đã hơn 70 năm nay. Bố mẹ lão là một nô lệ, đến khi đẻ ra lão, cũng là một nô lệ.

Lúc bình thường, lão chỉ là một lão Nô, không thuộc hạ, không chức tước, không quyền lực. Nhưng khi Vương Vũ Hoành ra ngoài, hắn luôn giao lại toàn quyền quyết định cho lão.

Khi vụ nổi loạn tại Hải Thành được báo về Đế Vương Cung, không biết lão Nô tiếp nhận tin tức này ra sao, chỉ biết toàn bộ Vương tộc đều nhận được một mệnh lệnh.

Án binh bất động.

Khi tất cả các thế lực trên Đế quốc vì sự việc này mà sốt sồn sột, thì Vương tộc lại có vẻ bình chân như vại. Ngoại trừ Hạm đội số 7 lén lút phóng một chiếc tàu ngầm để can thiệp, thì tất cả các binh đoàn khác đều như không hay biết.

Mệnh lệnh này, chỉ biết được truyền ra từ Đế Vương Cung, không ai biết là lệnh của Vương Vũ Hoành, hay Vương Tuyết Trinh, hay của người nào khác. Đã là lệnh của Đế Vương Cung, đối với Vương tộc, luôn là tuyệt đối.
Vương tộc bình tĩnh, còn Trần gia, lại hoảng loạn.

Hai tháng nay, kể từ khi vụ ám sát Vương Vũ Hoành thất bại, keo theo sau đó là hàng đống hệ luỵ, tới tấp dồn dập mà giáng xuống đầu Trần gia, gia tộc này ngỡ như mình đã chuẩn bị đầy đủ và sẵn sàng, hoá ra lại chưa kịp chuẩn bị gì hết.

Thị phần kinh doanh bị o ép, vây cánh ngầm bị triệt tiêu, Trần gia như bị chặt đứt tay chân, khó lòng cựa quậy. Nhưng bọn họ vẫn còn một điểm tựa, điểm tựa ấy vô cùng mạnh mẽ, là cống ngầm. Một kế hoạch 200 năm của tổ tiên, ít ra cũng cứu giúp gia tộc lay lắt sống sót trong cơn bão tố.

Nhưng, điểm tựa ấy, đang lung lay dữ dội.

Bốp!!

Trần Phùng ném điện thoại vào tường. Chiếc điện thoại vỡ tung thành 6 mảnh.

Sắc mặt hắn còn đang bừng bừng giận dữ.

Trần Phùng năm nay đã hơn 50 tuổi, tiếp quản Trần gia cũng đã được hai mươi năm. Chí lớn của gia tộc, những tưởng tới thế hệ của mình, đã có thể thực hiện. Cái gì mà Phạm Viết Phương, cái gì mà Vương Vũ Hoành, Trần gia đã luôn nhẫn nhịn. Bởi vì bọn họ tin rằng, so với đại kế hoạch hơn 200 năm, hai tên kia dù có tài năng tới mấy, kinh nghiệm bao nhiêu, cũng chỉ là những đứa oắt con. Hắn còn đắc chí cho rằng, Vương Vũ Hoành chính là mắt xích yếu nhất trong bao nhiêu triều đại nhà họ Vương.

Sự thực đã cho thấy, hắn đã nhầm. Trần gia đã nhầm. Khi hai tên đó hợp sức lại, dù là Trần gia cũng không thể nào chống chọi nổi trong cơn bão tố.

Hai tháng nay, Trần Phùng đã luôn trọng trạng thái căng thẳng. Sự việc bất ngờ này, lại càng như giọt nước tràn ly, đẩy hắn tới gần bờ vực suy sụp.

Giờ, không chỉ Phạm Viết Phương, không chỉ Vương Vũ Hoành, mà còn một thế lực nào khác đang nhắm vào Trần gia, nhắm vào tổ chức hậu thuẫn cho Trần gia.

Có ngây thơ lắm thì Trần Phùng mới tin rằng đám người thú nổi loạn một cách tự phát.

- Thưa ngài, có người gọi tới.

- Là ai?! - Trần Phùng quát.

- Là Trần Thịnh.

=============

Viết truyện này, công đoạn thú vị nhất là sắp xếp để các tuyến nhân vật va chạm với nhau.