Thiên Mệnh Khả Biến

Chương 186: Đấu Địa Mạch



Quang là một nhân tài làm quản đốc bẩm sinh. Vì hắn đã quen ra lệnh cho người khác. Đối với bề trên, thì biết lấy lòng, đối với cấp dưới, thì giản dị gần gũi. Hiệu suất công việc khỏi phải chê, mà ai ai cũng quý mến.

Những người không toát ra đặc điểm gì quá nổi bật, thường không bị ai ghét.

Làm việc ở đây chỉ mới có 3 ngày, hắn đã như một phần không thể thiếu của khu mỏ này. Công việc cũng nhàn hạ, không phải một nắng hai sương gì. Ngày ngày hắn tới ngồi trong lán trại, lên kế hoạch chỉ đạo, rồi rót nước chè uống, ngắm cảnh núi non, tới khi nhân công có việc gì cần, hắn mới lon ton chạy tới. Đa phần đều là trục trặc về máy móc, hay gặp khó khăn khì đào xới, hắn động tay một chút là ngon lành. Càng như vậy càng khiến đám nhân công nể phục.

Lãnh đạo khu mỏ quý hắn lắm, mỗi tối lại rủ nhau đi nhậu, chén chú chén anh. Đến ban ngày, lại bị đám nhân công lôi đi uống bia ăn lạc. Quang vô cùng nhiệt tình tham gia ăn uống, nhưng đồ cồn trút vào bụng, lúc về hắn lại nôn ra.

Lúc làm nhiệm vụ, thì không thể bị độ cồn làm ảnh hưởng.

Hơn nữa, cứ uống thế này có ngày hắn chết vì ngộ độc bia rượu.

Xâm nhập đủ lâu vào khu mỏ, hắn dần có được sức ảnh hưởng tại nơi đây. Đám nhân công cũng bắt đầu tâm sự với hắn, và lời nói của hắn, dần có sức ảnh hưởng.

Thực ra, nhiệm vụ lần này của hắn vô cùng đơn giản, làm cầu nối giữa đám nhân công và đám người thú. Dần dần, đã có những cuộc liên hệ đầu tiên, với hắn làm trung gian.

Chuyện này, hắn tin rằng không có ảnh hưởng gì tới lợi ích của Vương tộc. Một cuộc bạo động là những gì Phù Dung đang nhắm tới. Nhưng, dù những kẻ thống trị ở đây bị lật đổ, rồi sẽ có những kẻ khác xuất hiện, và lại đóng thuế cho Vương tộc. Chẳng mất mát gì. Chỉ có điều, hắn phải giữ hành tung thật kín. Đoán chắc Vương Vũ Hoành và Vương Tuyết Trinh sẽ không thích việc hắn tự ý hành động.

Hắn làm nhiệm vụ này, để đổi lấy những thông tin về Thánh Nữ.
- Anh Quang!

- Sao?

- Công nhân khu mình có xung đột với khu Hàm Yên, đang đánh nhau to lắm. Anh xem, chạy ra giúp bọn em có được không?

Quang nghe thấy vậy, kiến nghĩa bất vi vô dũng giả, đành bỏ dở cốc nước chè, hóng hớt chạy tới.

Tại một bãi đất rộng, vốn dùng làm nơi cho lũ trẻ con đá bóng, hai đám người lớn đang đứng gầm ghè nhau, tất nhiên không phải để đá bóng.

Mâu thuẫn giữa các mỏ than, không có gì lạ. Phần lớn nhân công lao động đều là những người có trình độ học vấn thấp, dễ nổi nóng, dễ kích động, mà ngoài ra, còn có tính đoàn kết rất cao.

Mâu thuẫn giữa hai con người, rất nhanh chóng trở thành mâu thuẫn giữa hai đoàn thể.

- Quản đốc Quang, quản đốc Quang tới rồi!

Đám nhân công nhìn thấy Quang, hò reo lên. Quang nhìn cả đám mà giật mình. Đứa nào cũng bị u đầu mẻ trán, trông vô cùng thê thảm. Còn phe bên kia, hình như không tổn thất gì mấy.

- Đứa nào là quản đốc của bọn mày?

Một tay to con, bặm trợn bước ra, quát lớn. Quang cũng đứng ra trả lời.

- Là tao đây.

- Ố hố, tao cứ tưởng quản đốc mới là ai ưu tú lắm, ai dè chỉ là thằng sinh viên trói gà không chặt thế này.

Một tên ghé tai Quang nói nhỏ.

- Anh Quang, lão Duy này trước là quản đốc của bọn em. Trình độ Địa chất vô cùng cao cường, nhưng đối xử với bọn em không khác gì súc vật. Lão còn ăn xén ăn bớt tiền lương của bọn em, đến khi bọn em khiếu nại lên giám đốc, lão mới bị đuổi đi. Lần này là lão muốn trả thù.

- À há, thì ra chỉ là loại cặn bã ăn bớt tiền lương của cấp dưới. Loại rác rưởi này đúng là trời không dung đất không tha! - Quang cố tình nói lớn. - Trương Minh Quang tao, nhận được đồng lương, còn phải bỏ ra mời anh em chầu bia, nào như loại súc vật này, anh em thấy, ta nói có đúng không?

- Đúng! Đúng! Quản đốc Quang vô cùng hào phóng, lại rất theo phong trào, không có tí gì xa cách với quần chúng lao động!

Một tiếng nhại theo. Sau đó là rất nhiều tiếng đồng tình. Quang nghe thấy lời này, vô cùng cao hứng.

Kẻ vừa hô hào, không ai khác, chính là Hồng. Tên này không hổ danh là gián điệp chuyên nghiệp.

- Quản đốc Quang còn vô cùng giỏi giang. Máy móc phức tạp cỡ nào cũng điều khiển được, giúp cho anh em làm việc nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Từ ngày quản đốc Quang về, năng suất cả mỏ tăng đột xuất, khiến anh em cũng được nhiều lương thưởng hơn!

- Đúng thế! Đúng thế!

Nghe lời hô hào này, khiến phe đối thủ cũng phải nuốt nước bọt. Quản đốc như vậy, ai mà không muốn có. Tay thư sinh này, còn có vẻ trí thức, hiền lành, dễ chịu hơn mấy tên hách dịch nhiều.

Đơn cử như lão Duy đây, từ ngày về mỏ Hàm Yên, anh em nhân công vừa phải lao động quần quật vừa phải nghe chửi nghe mắng.

Nội tình phe Hàm Yên dao động. Phe Bình Tứ thì sĩ khí dâng cao.

Chiến tranh cổ điển, so đấu trước hết chính là sĩ khí. Sau đó là tướng lĩnh. Mà so đấu giữa tướng lĩnh, xét riêng về mặt tài đức và nhân tâm, Quang đã chấp đối thủ mười vạn tám ngàn dặm.

- Oắt con! Chỉ vài ba cái mớ kiến thức trong nhà trường, làm được cái đếch gì ngoài đời? Có giỏi thì bước ra đây so tài Địa chất với tao?!

So nhân tâm không được, thì so thực lực.

- Được thôi.

Quang ung dung bước tới trước. Chẳng cần dùng tới thực lực của mình, chỉ riêng về Địa chất học, hắn cũng không nghĩ mình thua kém ai. Bởi vì hắn là con trai của Vương Tuyết Trinh. Chưa cần nói hắn có thiên phú ở môn học này hay không, nhưng hai mươi năm trời “được” mẹ hắn ném gạch đá vào mặt, thì hiểu biết của hắn về Địa chất cũng đã vượt xa người thường.

Hai người bước tới đối diện nhau. Tất cả nhân công đều biết điều né ra thật xa.

Địa Mạch Sư so đấu, có ngu mới đứng gần.

Lão Duy mỉm cười, giẫm một cước thật mạnh xuống đất. Lực đạo của lão, truyền theo các địa mạch, khai phá một Huyệt gần đó, khiến năng lượng phun trào.

Uỳnh!!

Bán kính 6m xung quanh đều rung động. Đám nhân công đã đứng đủ xa, vẫn ngã nghiêng ngửa.

- Úi úi!

Vương Minh Quang cũng giả vờ chới với mất thăng bằng.

Lão Duy mỉm cười, lao tới.

Ngay từ khi bước vào mảnh đất này, lão đã nhìn thấy một điểm Huyệt nho nhỏ, vừa đủ để lợi dụng những lúc như thế này. Làm Địa Mạch Sư, nhãn lực luôn là thứ được ưu tiên hàng đầu.

Mấy thằng sinh viên mới chập chững ra trường, làm sao đủ sức để nhìn thấy Huyệt?

Lão lao tới gần Quang, tên này lại ra vẻ muốn chạy. Lão lại giẫm thật mạnh một chân xuống đất.

Mặt đất dưới chân Quang như xoắn lại, một lực hút thật mạnh hút lấy bàn chân hắn.

- Úi úi! Không chạy được!

Quang lại ra vẻ luống cuống kêu lên.

- Còn quá non!

Lão Duy cười khoái trá. Lão đã cách Quang rất gần. Một chân lão đạp vào một mạch đất, lão hít thật sâu. Năng lượng từ Địa Mạch, được hút lên người lão, dồn vào cánh tay, chuẩn bị tung ra một quyền.

Khá giống với Đại Lực Quyền của Lực Sĩ, nhưng lực lượng của một quyền này, không đến từ cơ bắp bản thân, mà là từ mặt đất. Là một kĩ thuật cơ bản của Địa Mạch Sư.

Thổ Thạch Quyền!

Một quyền này, giáng thẳng vào người Quang.

- Hự!!!

Quang giả vờ hộc ra một ngụm khí, hai mắt trợn trừng như đang chịu đau đớn không cách nào tả xiết. Dáng vẻ này, khiến lão Duy đắc ý.

Nhưng đắc ý được vài giây, lão chợt nhận ra có gì không đúng.

Trúng Thổ Thạch Quyền, còn không bị đánh bay đi sao?

- Á há, đánh sướng tay chưa?

Quang vẫn đứng đó, đổi nét mặt thành tươi cười. Thổ Thạch Quyền này so với mấy cú đấm của mẹ hắn, thật là không biết nên so sánh thế nào cho được. Chỉ cần dùng Thổ Hành Bộ một chút, là một quyền này cũng không khiến hắn nhúc nhích được một phân.

- Giờ coi ta nhé?

Hắn giơ lên hai ngón tay, bấm nhẹ vào nắm đấm của lão Duy.

- Áaaaaaaaa!!!!!

Lão Duy hét lên đau đớn, lùi thật xa về phía sau. Vừa rồi, không chỉ là hai điểm bị bấm, mà toàn bộ kinh mạch, cơ bắp trên cánh tay hắn, đều bị đau đớn như kim đâm.

- Mày... mày vừa làm trò gì? Chẳng phải đã nói chỉ đấu Địa Mạch thôi sao?

- Ông anh à? Địa Mạch, chỉ có ở dưới mặt đất sao? Trên người ông anh, chẳng phải cũng có Địa Mạch đó sao? Kinh mạch gân cốt chẳng phải cũng là Địa Mạch sao? Đã là mạch, thì phải có Huyệt, tôi bấm vào huyệt, thì có gì là sai?

- Nói láo! Đừng có mà nguỵ biện! Mạch phải nằm dưới lòng đất, thì mới gọi là Địa Mạch!

- Haizz, thế vừa rồi ông anh lấy mạch từ dưới lòng đất lên trên, truyền qua cơ thể, rồi đấm vào tôi, có còn được tính là Địa Mạch không? Hả anh em?

- Đúng rồi! Không tính! Không tính! Là lão Duy chơi bẩn trước!

- Lão Duy chỉ biết cãi sao có lợi cho bản thân mà thôi. Đánh không được thì đầu hàng đi!

Đám nhân công bắt đầu hò reo, khiến lão Duy giận bầm cả mặt.

Quang giơ tay ngăn cả đám lại, rồi nói.

- Thôi được rồi, muốn chơi Địa Mạch, tôi chơi cho ông xem.

Nói rồi, bắt chước lão Duy, hắn cũng giậm một chân xuống mặt đất.

Rắc rắc rắc!

Từ bàn chân hắn, vết nứt lan ra nhiều hướng, toả thành một hình tròn lớn, giao nhau tại những hố to. Từ những hố ấy, một luồng năng lượng khủng khiếp trào ra, càng làm vết nứt lan nhanh hơn, lớn hơn nữa.

Ầm ầm ầm!

Lão Duy chưa kịp phản ứng, chỉ thấy mặt đất dưới chân mình sụt xuống, làm lão mất đà, rơi thụp xuống dưới.

- Áaa...

Uỳnh!!

Tiếng hét chưa kịp cất lên, những tảng đất to lớn đã đột ngột ép vào, nhốt chặt gã xuống lòng đất, chỉ nhô lên một cái đầu. Lão cố gắng cựa quậy, mà không được.

- Mày, mày vừa làm trò gì thế này?

- Có gì đâu, khai thông các Huyệt, tạo nên một cái trận pháp đơn giản ấy mà. Nãy giờ tôi đếm sơ sơ, quanh đây cũng có đến 12 cái Huyệt, nên chỉ cần nối chúng lại là được.

- Nói láo!! Tao làm gì thấy...

Nói đến đây, lão Duy ngậm miệng lại. Nói mình không thấy, vậy chẳng hoá tự thừa nhận là mình kém cỏi.

Bởi lão chỉ nhìn ra được có 1 cái Huyệt duy nhất, mà còn là một cái Huyệt rất nhỏ.

Quang bước tới, ngồi xổm xuống, tươi cười nhìn lão.

- Anh em, giờ thích xử lão như thế nào?