Hữu Thành ghé miệng vào tai thầy Thạo thì thầm. Ngồi đối diện với hai người, là một người đàn ông Phú Sơn trạc ngoại tứ tuần, râu tóc rậm rạp, dáng người lùn, đôi mắt hốc hác và sâu hoắm. Đôi mắt của gã như mắt một con thú luôn luôn cảnh giác trước bất kì mối đe doạ nào.
Thầy Thạo không trả lời Hữu Thành, mà chỉ căng thẳng nhìn thẳng vào đôi mắt của con người này. Con người mà thầy tin rằng, rồi sẽ trở thành kẻ thù khủng khiếp nhất, tàn ác nhất, đáng sợ nhất trong cuộc đời.
Trong căn phòng không quá rộng lớn, có 7 người đang ngồi, vừa căng thẳng vừa sốt ruột, lại có chút gì lo âu. 6 người đàn ông, và một cô gái.
Cô gái còn khá trẻ, với đôi mắt sáng quắc luôn đảo quanh quan sát, thỉnh thoảng dừng lại nơi người đàn ông Phú Sơn kia. Takezawa cũng thường xuyên giật mình khi nhận ra mình bị quá nhiều người quan sát như vậy.
Ở một phía, một ông già lớn tuổi ngồi dựa lưng vào tường, đôi mắt lim dim. Ngồi cạnh ông là một thiếu niên đang run lẩy bẩy vì lo lắng.
- Ha ha, lần đầu tiên thấy một tộc nhân Vương tộc thiếu khí chất như vậy.
Vừa lim dim mơ màng, ông lão vừa khẽ nói, tiếng nói vừa đủ để Vương Thế Kiệt nghe thấy.
- Ông... ông biết tôi là ai?
- Ta không biết cậu là ai, nhưng ta đọc được huyết thống của cậu. Màu mắt của cậu. Những ngón tay của cậu. Mái tóc của cậu. Cái mũi của cậu... Mọi bộ phận trên cơ thể cậu, đều là những đặc tính di truyền được truyền lại từ tổ tiên, cậu biết chứ? Những đặc tính ấy được ghi sẵn trong từng tế bào khi cậu được sinh ra, trong một cấu trúc được gọi là gen...
- Cháu không rảnh để nghe ông giảng Sinh học đâu.
- Vậy cậu rảnh để làm gì? Ngồi đây và run rẩy như một con chó con sao?
- Cháu... cháu... cháu là khách VIP của họ, cha cháu còn là Thứ sử, họ sẽ không làm gì cháu đâu!
- Ha ha, ánh mắt của cậu tràn đầy sự mâu thuẫn. Cậu mang vẻ mặt của một đứa con được nuông chiều, nhưng đồng thời lại ôm mong ước muốn tự mình chứng tỏ bản thân. Cậu căm ghét sự nuông chiều quá độ của cha, nhưng đồng thời lại đem ông ta ra làm tấm khiên bảo vệ cho mình. Cậu nhóc không có quá nhiều huyết thống Vương tộc, nên tâm trạng của cậu phức tạp hơn tất cả lũ tắc kè đó. Cũng vì vậy, cậu thú vị hơn bọn chúng nó.
Vương Thế Kiệt kinh hãi giật lùi lại, gần như thét lên.
- Ông!! Ông là ai?!!!
Những người còn lại trong phòng giật mình quay phắt lại nhìn về phía hai người. Ông già vẫn chỉ tủm tỉm cười.
- Cậu nhóc có muốn biết những điểm yếu của Vương tộc hay không? Và cách để vượt qua chúng. Cách để chứng minh rằng, không cần dựa dẫm vào dòng máu này, cậu vẫn có thể vượt xa hơn bất kì ai?
Vương Thế Kiệt nuốt nước bọt đánh ực một cái. Đúng là trong thâm tâm, hắn luôn mong muốn như vậy. Hắn muốn được kiêu hãnh như Vũ Hải Phong, muốn được người đời gọi là thiên tài tự mình bứt phá, chứ không phải là kẻ dựa hơi gia tộc. Hắn muốn cha hắn dẹp đi sự coi thường và bao cấp dành cho hắn. Hắn muốn trừng trị những kẻ xấc xược như Vương Thành Văn. Hắn muốn Trần Phương Linh phải nhìn hắn bằng đôi mắt kính nể.
Hắn quyết đoán gật đầu.
- Ngài Itou Takezawa, mời ngài ra đây với chúng tôi một lát được không ạ?
Takezawa có đôi chút giật mình, và ngạc nhiên. Toàn bộ người trong phòng đều đang chằm chằm nhìn vào hắn. Đặc biệt là hai người đàn ông đối diện. Nhưng hắn không có gì là hoảng hốt. Hắn bình tĩnh đứng dậy, bước ra ngoài. - Thưa ngài, chúng tôi rất tiếc phải thông báo. Ikazuchi của ngài... đã bị mất trộm cùng với Bảo vật của chúng tôi.
- Sao cơ?!!
Takezawa như gằn giọng lên. Tin tức này như sét đánh bên tai hắn. Ikazuchi là niềm hi vọng duy nhất để hắn quay về quê hương.
- Các người... các người... các người đã hứa sẽ bảo quản nó!!
- Đúng vậy thưa ngài, chuyện xảy ra lần này đều là lỗi của chúng tôi, chúng tôi xin bồi thường ngài với số tiền 600 triệu.
- Sáu... sáu cái gì cơ?! - Nghe tới con số này, Takezawa suýt nữa đột quỵ. Tim hắn rất yếu.
- Sáu trăm triệu, thưa ngài. Chúng tôi biết con số này có thể còn lớn hơn cả giá bán Ikazuchi, nhưng đây là tấm lòng thành của ban tổ chức nhằm giữ uy tín cho mình. Hơn nữa, với một thợ rèn đẳng cấp quốc tế như ngài, 600 triệu cũng chỉ là một lời xin lỗi thích đáng mà thôi.
Giờ hắn đã hiểu. Sáu trăm triệu, không chỉ là tiền đền kiếm, mà còn để giữ mối quan hệ. Bọn họ không muốn gây mất cảm tình của một đại nhân vật trong tương lai.
Takezawa trào phúng nghĩ thầm, hắn trở thành đại nhân vật từ bao giờ chính hắn cũng không biết nữa. Hoá ra bản thân hắn, cái thân phải tha hương cầu thực, chạy loăng quăng khắp nơi và bị đuổi bắt như một con chó dại, hoá ra lại có giá trị tới vậy.
- Dễ dàng chi ra 600 triệu như vậy, rốt cuộc, các ngươi là ai?
- Chuyện này, về mặt lý thuyết, tôi đáng lẽ không thể cho ngài biết. Nhưng, vì ngài tình cờ có được một số mối quan hệ đặc biệt, tôi nghĩ tiết lộ cho ngài một chút cũng không sao.
Người đàn ông này khẽ xắn tay áo.
Takezawa có thể nhìn thấy rất rõ ràng.
Một vết xăm hình bông sen. - Ngài Trương Minh Quang, rất vui được gặp ngài.
Một cánh tay chìa ra. Quang tươi cười bắt lấy. Một cái bắt tay rất có lực.
Đối diện hắn, nói quen không quen, nói lạ cũng không lạ. Là Từ Quảng Trí.
- Ngài Minh Quang vẫn phong độ như ngày nào...
- Bớt lòng vòng đi. Mệt đám Bắc Hà tụi bây quá. Nói nhanh cho vuông nè. Tui tới bảo hộ cô Thuý Giang đây, được chứ?
- Vậy ra quý cô đây là người của ngài. Thật thất lễ quá. Ấy vậy mà chúng tôi suýt nữa tuyển dụng cô ấy mà không hỏi ý kiến ngài. Nhưng còn chuyện cô ấy đánh thuốc mê nhân viên của tôi, và coi thường luật lệ của chúng tôi...
- Nói cho ông anh nghe nè, Hội đấu giá lần này, phe đếch nào chẳng muốn cài gián điệp? - Câu nói thẳng thừng của Quang khiến Từ Quảng Trí phải e hèm vài cái. Quang lại nói tiếp. - Đã là gián điệp, thì không có tốt xấu, chỉ có trung thành và được việc hay không mà thôi. Quý cô đây đúng là làm việc cho tôi, dưới sự bảo lãnh của tôi. Có thể cô ấy đã làm hỏng việc, nhưng lại không mất đi sự trung thành, hơn nữa tôi cũng có lời hứa với cô ấy, nên chuyện lần này, tôi đứng ra bảo lãnh. Như vậy đã được chưa?
- E hèm... E hèm...
Từ Quảng Trí từng trải cũng nhiều, nhưng trước thái độ thẳng đuồn đuột này của Quang, hắn bỗng nhiên cứng họng.
Người Đại Nam nổi tiếng thẳng thắn, nhưng mấy chục năm làm ăn ở đất này, gặp kẻ thẳng thắn như Quang là lần đầu. Moá, đường đường chính chính nhận rằng ta đây gửi gián điệp vào đấy, giờ bị phát hiện, ta tới đòi người. Đòi người thì cũng có nhiều cách, đều là người làm ăn với nhau, chẳng có chuyện gì mà không thương lượng được. Nhưng đòi người một cách bá đạo như vậy, đúng là xưa nay hiếm.
Đúng lúc này, một kẻ khác chạy tới thì thầm vào tai hắn vài lời. Từ Quảng Trí như rực sáng đôi mắt.
- Ngài Minh Quang, chuyện này cũng chẳng là gì cả. Khách hàng ở chán trong phòng, tìm cách ra ngoài dạo mát, cũng không phải cái gì to tát. Hơn nữa, cô Thuý Giang đây đã kí cam kết làm MC cho chương trình, chúng tôi cần nhất nhất giữ thoả thuận. Vậy nên, cô ấy cần ở đây cho tới khi Hội đấu giá bắt đầu. Chúng tôi cam kết sẽ đãi ngộ cô ấy tốt nhất có thể. Nên ngài có thể yên tâm ra về.
Quang ra vẻ ngẫm nghĩ một chút, rồi vui vẻ gật gù, chào hỏi vài câu, sau đó bắt tay bắt chân, ra về.
Từ Quảng Trí không để ý thấy, trong tay hắn đã vo tròn một mảnh giấy. Trên đó còn thấp thoáng vài vết mực đỏ.