Vương Nhật cũng không chịu nổi tiếng rên la thảm thiết của Vương Tuệ, đành chạy vội lên sân khấu nhét cho hắn một viên thuốc giảm đau. Gia vệ của họ Vương mà rên la như vậy, thật sự rất mất thể diện.
Vương Tuệ rịn hết mồ hôi, mặt phờ phạc vì đau đớn, cuối cùng lăn ra ngất. Vương Nhật đứng đó trừng mắt nhìn Vương Thành Văn.
- Mày... mày... Cùng là học sinh với nhau, sao mày dám ra đòn độc địa như vậy hả? Thầy chủ khảo, thầy xem? Một cước vừa rồi là nhắm thẳng vào đầu! Nếu mà trúng đầu, chẳng phải đầu của thằng Tuệ nó thành gáo dừa rồi sao? Thi đấu ác ý như vậy là phạm luật rõ ràng!
Hà Chí Thương nhướn mày. Đúng là thằng nhóc ra đòn thật sự hiểm. Hắn không biết rằng, Vương Thành Văn từ lúc bắt đầu tiếp xúc với Võ thuật tới giờ, đầu tiên là được Trần Thiên Anh chỉ điểm, sau đó là được Vương Minh Quang kèm cặp, đã vô ý thấm nhuần bản năng của sát thủ. Ra đòn là phải hiểm, phải chí mạng, phải nhất kích tất sát, không được dư hậu hoạn.
Hơn nữa, bản thân Văn luôn nghĩ rằng nó là kẻ yếu, là cửa dưới, nếu không dốc toàn lực để triệt hạ đối thủ khi có cơ hội, nó sẽ thua. Nó không nghĩ đòn tấn công của mình mạnh lắm.
- E hèm. Nếu xét về ác ý, thì vừa rồi Vương Tuệ tấn công còn ác ý hơn nhiều. Đây là giải đấu võ, quyền cước vốn không có mắt. Trong lúc kịch chiến như vậy, không mấy ai có thể để ý kìm hãm đối thủ. Còn hậu quả, thì đã có bao nhiêu giám khảo ở đây, chẳng lẽ còn không can thiệp kịp?
Hà Chí Thương giải thích xong xuôi, còn liếc mắt hướng về đống gạch vỡ mà Vương Tuệ để lại. Vương Nhật thấy cảnh này, ngượng nghịu ho khan một tiếng. Chuyện này coi như cứ vậy mà bỏ qua. Vẫn còn tới 3 gia vệ nữa trong giải đấu. Vương Tuệ là kẻ khá mạnh, nhưng đúng là dùng chuỳ xích luôn có điểm yếu chí mạng, nếu để đối phương tiếp cận là hỏng. Những kẻ còn lại có lẽ sẽ không dễ dàng bị khai thác như vậy. Hơn nữa lần này chủ khảo nói đỡ cho Vương Thành Văn, nhưng lại cũng bật đèn xanh cho bọn hắn: Muốn mượn võ đài để triệt hạ nhau, cứ việc.
Miễn là ngươi đủ mạnh, ngươi muốn triệt ai cũng được. Đây là đạo lý bất di bất dịch ở đời.
Vương Nhật vốn muốn cứ vậy mà lui xuống, ai dè Vương Thành Văn đã chủ động chạy tới kéo tay áo hắn.
- Anh ơi, anh là học sinh Vô Cực đúng không?
- Sao?
- Em muốn thu nạp địa bàn của Vô Cực thì gặp ai hả anh?
- Sao cơ?
Vương Nhật nghe mà ngỡ như đang mơ, cảm thấy rất không chân thực. Hắn buột miệng hỏi lại lần nữa.
Nhưng Vương Thành Văn nghe vậy, lại cứ tưởng Vương Nhật bị lãng tai nghe không rõ. Nó cố sức hét thật to.
- Em muốn thu nạp địa bàn của Vô Cực về dưới trướng thì gặp ai hả anh?!!!
Mấy ngàn khán giả đang theo dõi chết lặng.
Các giám khảo câm nín.
Đâu đó bỗng cất lên một tiếng cười khanh khách. Người ta khó chịu quay lại nhìn, chỉ thấy Cầm Dạ Nguyệt vỗ đùi cười như nắc nẻ. Không ai dám ý kiến nữa.
Vương Nhật ngượng chín cả người, máu dồn hết lên não nhằm tìm ra cách trả lời. Hắn chịu. Hắn không biết phải đối phó với tình huống này ra sao.
- Được lắm, ranh con!
Một người khác nhảy lên sàn đấu, khiến Vương Nhật cảm thấy thoải mái hơn. Vương Phú, xét về thực lực, là yếu nhất, mới là học sinh lớp 10, nhưng về mưu lược, lại là số 1.
- Anh chính là người quản lý các cửa hàng của Vô Cực. Nếu chú mày muốn địa bàn của Vô Cực về tay, hoàn toàn có thể cá cược với anh!
Vương Nhật giật mình. Thằng Phú này định chơi trò gì vậy? Lỡ đâu cá cược thua thì sao?
- Cá cược gì thế ạ? Mẹ em dạy không nên cá cược.
- Hừ?! Muốn ăn mà không muốn nhả hả cu? Cái gì cũng phải có giá của nó chứ?
- Vậy anh cứ nói thử xem cá cược ra sao?
- Được thôi. Ở đây bọn tao đại diện cho Vô Cực, có 3 người, là tao, Vương Phú, anh này là Vương Nhật, thêm một đứa nữa là Vương Khang. Nếu mày thắng được cả 3 người bọn tao, tao sẽ đồng ý mọi giao dịch của mày!
- Ồ. Thế nếu em thua thì sao?
- Mày phải cúi đầu xin lỗi Vương thiếu gia!
- Nhưng Vương thiếu gia là ai?
- (Im lặng giây lát) Vương thiếu gia là Vương Thế Kiệt đấy!
- À, là cái anh bị em đá ngất hôm trước phải không?
Lần này không cần Văn nói to nữa, vì Ban tổ chức rất thức thời đã cho cầm mic lên dí sát vào cuộc nói chuyện. Lời này phát ra to dõng dạc, vang khắp toàn trường.
Vương Nhật không nhịn được nhéo Vương Phú một cái. Thằng ngu này khôn nhà dại chợ, có bao cách để dẫn dắt một câu chuyện, sao lại phải cố tình bôi nhọ thiếu gia như vậy? Chuyện lần này Tứ Đại Hộ Pháp đã mất tín nhiệm lắm rồi. Nên nhớ, tốt nghiệp xong, bọn họ còn phải trải qua nhiều lần đánh giá mới được chính thức phục vụ cho nhà họ Vương ở Quy Hoá nữa. Cứ thế này ngài Vương Kiệt sẽ phải nghi ngờ thực lực của bọn họ.
Vương Phú biết mình đã lỡ mồm, nhưng lao đã phóng ra, chỉ có thể lao theo.
- Mày cũng biết tội lỗi của mày tày trời tới mức nào rồi đấy. Nếu mày thua, tao cho mày cơ hội quỳ xuống xin lỗi thiếu gia, bọn tao sẽ không tính sổ với mày.
- Tính sổ... giống như là thanh toán sổ sách ấy ạ? Nhưng em có mua hàng gì của bọn anh đâu?
Tiếng cười rộ lên.
- Mày... mày...
- Thôi được rồi! - Vương Nhật đành phải xen vào. Cuộc nói chuyện này IQ thấp không thể đỡ nổi. - Nếu mày thua, mày phải xin lỗi Vương thiếu gia, đồng thời phải cho thiếu gia biết một thứ!
- Thứ gì vậy ạ?
Vương Nhật đành cúi xuống ghé nhỏ vào tai nó nói thầm.
Ai ngờ nghe xong, Văn buột miệng oang oang.
- A! Số điện thoại của Linh ấy hả? Em nhớ mà! Bạn ấy gọi điện cho em suốt!
- Há há há há há!!
Lần này tiếng cười rộ lên từ đám đông một cách khoái trá. Vương Thế Kiệt bấy lâu nay móc nối muốn đặt gạch làm rể nhà Trần Thịnh, ai dè đến số điện thoại của Trần tiểu thư cũng chưa xin được. Lúc này Vương Thành Văn oang oang nói ra, càng như muốn sỉ nhục cả nhà Thứ sử.
Vương Nhật tím cả mặt. Thằng ôn con này, rõ ràng cố tình. Mẹ kiếp, nhìn thì ngây thơ trong sáng, mà lúc đánh nhau thì hiểm ác bất nhân, ngoài đời lại còn thích nhục mạ người. Ngày hôm nay danh dự của Tứ Đại Hộ Pháp chính thức bị thằng này vứt xuống cống rồi!
Vương Nhật trợn mắt lên, không còn chút kiềm chế nào nữa, giơ tay hung hăng muốn lao vào đánh người. Mà mặt thằng Văn lại ngay gần đấy, Vương Phú muốn cản, đã không còn kịp.
Bốp!!
Nắm đấm của Vương Nhật, cứ như vậy đánh vào má Văn. Thằng bé ngã lăn quay xuống nền sân.
- Ui da!! Sao anh đánh em?
- Vì tao thích đấy...
Tuýt!!!
Trọng tài ngay lập tức chạy tới. Màn giao lưu này nể mặt chủ khảo đang nói chuyện, trọng tài không nỡ cắt ngang, nhưng lại có đánh nhau trên sàn đấu, thì không thể không ra tay.
- Học sinh Vô Cực, Vương Nhật, đánh người ngoài giờ thi đấu. Phạm quy! Bị đuổi khỏi giải đấu! Đồng thời giao về cho học viện xử lý!
Văn nghe thấy vậy, ngẩng đầu lên hỏi Vương Phú:
- Anh Vương Nhật bị loại rồi, vậy là còn hai người đúng không?
Vương Phú thật sự cạn lời. Vương Nhật là kẻ mạnh nhất trong nhóm, lại bị loại một cách không thể nào ngu xuẩn hơn. Còn Vương Nhật thì điên tiết như một con gà chọi.
- Bị loại chứ gì? Được lắm! Loại thì loại! Bố mày cần à?!! Thằng ôn con, mày giỏi mày ra đây solo? Tao cho mày biết thế nào gọi là địa ngục!!!
Các giáo viên của Vô Cực phải chạy lên túm chân túm tay tên này kéo khỏi sàn đấu.
Vương Nhật bị khoá tứ phía, vẫn cố giãy giụa trên không, vừa kêu gào.
- Đồ khốn nạn Vương Thành Văn! Đéo giết mày tao thề đéo làm người họ Vương!!
Văn chỉ kịp giơ hai tay lên làm loa, gọi với theo.