Thiên Mệnh Khả Biến

Chương 454: 7 sự ngu xuẩn của loài người



Bầu không khí trong nhà thể chất vô cùng căng thẳng. Không ai dám nói to, chỉ xì xào bàn luận.

Mọi người nín thở chờ tới khi Bạch Thế Thắng xuất hiện.

5 phút.

10 phút.

20 phút.

Rồi một tiếng trôi qua.

Mọi người dần mất kiên nhẫn.

- Bạch Thế Thắng đâu rồi?

- Bày trò gọi bọn tao đến thế này, rồi lại trốn đi đâu rồi???

- Chúng mày nghĩ bọn tao dễ bị đùa cợt lắm hả???

Tiếng ồn ào chửi bới dần vang lên, át dần đi nỗi sợ hãi không tên đối với Bạch Thế Thắng.

- Vốn đã bắt đầu từ lâu rồi.

Bất chợt, một giọng nói vang lên từ phía sau, khiến mọi ánh mắt đều đổ xô về đó.

Ở một vị trí xa tít tắp phía cuối nhà thể chất, nơi không ai thèm quan tâm, Bạch Thế Thắng đã đứng đó từ lúc nào.

Ngay lập tức, tất cả những người hàng dưới hốt hoảng lui về, ai ai cũng cố gắng đứng tránh xa hắn ra ít nhất 3m. Vậy là nơi cuối nhà thể chất, nơi đối nghịch với bục sân khấu, lại trở thành một sân khấu rộng rãi.

- Buổi họp mặt này bắt đầu từ khi các ngươi bước vào đây, thậm chí là từ khi các ngươi quyết định tới tham dự, thậm chí là từ trước khi tất cả mọi chuyện bắt đầu.

Bạch Thế Thắng đứng đó, dựa lưng vào tường, 2 tay khoanh trước ngực, đôi mắt pha màu đỏ đưa lên nhìn quét khắp một lượt những kẻ đang tham dự. Hắn nhìn thấy sự nghi kị, e dè, sợ hãi, sự ghê tởm, căm ghét, và ngại ngần.

- Các ngươi sợ ta? - Hắn hỏi.

- Nói… nói láo! Đéo… đéo ai sợ mày! - Một kẻ khác trong đám đông run rẩy lên tiếng.

- Đúng thế! Đéo ai sợ mày!!!

- Mày nghĩ mày là cái chó gì?!!

- Đ* m giỏi thì ra solo với bố mày xem nào? Cũng chỉ là cái thằng đi cải tạo 4 năm mà thôi, nhục đéo khác gì con chó!

- @@*&^###!!!

Khi dân giang hồ đã túm tụm với nhau thành một đám đông, thì không một thể loại từ tục tĩu nào mà chúng không lôi ra được. Người ta vẫn nói, sự giận dữ là liều thuốc để xóa đi sợ hãi. Đám đông dần dần chuyển từ sợ sệt, sang phẫn nộ.

Bạch Thế Thắng vẫn đứng đó, đưa đôi mắt bình thản nhìn đám đông hùng hổ giơ tay múa chân và múa cả mồm kia, hắn vẫn đứng yên đó không phản ứng gì.

Bởi vì, đám đông vẫn đứng yên đó. Bởi vì, bọn họ vẫn cách xa hắn đúng một khoảng trống như vậy.

Vẫn không ai dám bước lên.

- Trong số các ngươi, ai là Học trò của Thầy Phương? - Hắn đột ngột hỏi một câu.

Một câu hỏi này, khiến đám đông đang ồn ào xốn xáo, trở nên im phăng phắc.

Ai là Học trò của Thầy Phương? Ai? Liệu có phải là ta không? Ta vẫn luôn tự nhận mình là Học trò của Thầy Phương kia mà? Và ta biết trong đám đông này, đứa nào cũng từng to mồm nhận như vậy. Nhưng vì sao? Vì sao không ai dám bước lên và nhận lấy danh hiệu này?

- Tao.

Trong sự im lặng đến nhục nhã ấy, một đứa gầy gò và bẩn thỉu bước lên.

Là thằng Minh của Chân Nhỏ.

Hắn chẳng có gì cả. Không tiền bạc, không nhà cửa, không bố mẹ, không được học hành, không có địa vị, hắn chẳng là cái đéo gì cả. Nhưng hắn có 3 thứ. Hắn có thân thể. Hắn có cơm ăn. Và hắn có mơ ước.

Cha mẹ cho ta thân thể. Bản thân cho ta cơm ăn. Và thầy Phương cho ta mơ ước.

Đó là câu khẩu hiệu giữa đám Chân Nhỏ để nhận diện lẫn nhau. Và câu khẩu hiệu ấy không một lời nào là dối trá.

Cha mẹ chúng có thể đã chết, có thể vẫn còn sống, có thể đã bỏ rơi chúng nó bơ vơ một mình giữa đời, nhưng thân thể này vẫn là do cha mẹ ban cho.

Bản thân chúng nó phải tự lao động để có cơm ăn. Có cơm ăn để tồn tại. Chúng nó tồn tại dựa vào sức lao động của chính mình, đây là điều mà chúng nó tự hào.

Nhưng hai yếu tố đầu chỉ là tiền đề cho sự tồn tại. Tồn tại như một loài động vật. Chúng nó muốn được thật sự sống như một con người. Chúng nó phải có lý tưởng, hoài bão, và ước mơ. Và trong đêm tối mịt mù ấy, chỉ có những câu chuyện, những lời dạy của Phạm Viết Phương mới gieo vào đầu chúng nó mơ ước.

Mơ ước để vươn lên cao hơn. Mơ ước để vượt qua thứ tầm thường của xác thịt.

Tao. Minh chả có gì ngần ngại khi đưa ra lời khẳng định ấy. Tao, là tao. Tao có toàn quyền đứng đây, đối diện với mày, và nói rằng tao là Học trò của Thầy Phương.

Chỉ một lời khẳng định này, có thể khiến cho tất cả những đàn anh đàn chị máu mặt ở đây phải gục đầu hổ thẹn.

Bạch Thế Thắng vẫn giương đôi mắt nhìn Minh. Hắn cười. Một nụ cười không phải mỉa mai, không phải khiêu khích, chỉ đơn giản là một nụ cười.

- Mày có biết, 7 sự ngu xuẩn của loài người mà thầy Phương đã chỉ ra chứ?

7 sự ngu xuẩn của loài người, là một loại lý thuyết mà Phạm Viết Phương buột miệng nói ra, và được ghi chép lại. Số là một lần tình cờ đọc về Thất Hình Đại Tội trong Kinh Thánh, lão ta thấy thích quá mà bịa ra một thứ lý thuyết nhái lại. Nhại lời của thánh nhân cũng là một điển hình trong tính cách của lão, vì lão không coi trọng hình thức, không coi trọng thể diện, cũng chẳng thèm quan tâm tới bản quyền.

7 sự ngu xuẩn của loài người, có thể đúng, có thể sai, có thể còn thiếu, có thể dư thừa, nhưng đó là 7 sự ngu xuẩn mà Thầy Phương đã chỉ ra, thì đám Học trò của Thầy, chẳng đứa nào không biết.

Minh cũng vậy. Nó từ tốn kể ra.

- Độc ác. Gian dối. Tham lam. Đố kị. Dâm dục. Sân si. Thù hận. 7 sự ngu xuẩn ấy đẩy con người ta rơi vào sự tầm thường bất tận, là cội nguồn của mọi loại tai ương. 7 sự ngu xuẩn ấy cũng sẽ dẫn con người tới cảnh diệt vong.

- Đúng vậy. - Bạch Thế Thắng đáp lại - Vậy mày có biết, trong 7 sự ngu xuẩn ấy, cái ác là như thế nào?

Cái ác là như thế nào?

Trong số những kẻ đứng đây, có bao nhiêu kẻ ác? Có lẽ là có rất nhiều. Nhưng có lẽ cũng chẳng có ai.

Cái ác là gì? Thế nào thì được gọi là ác? Một khái niệm tưởng chừng như quá rõ ràng, nghĩ kĩ ra lại thật là mơ hồ.

Đối nghịch với ác, sẽ là thiện. Vậy thiện là gì? Là đối xử tốt với người khác. Vậy nếu không đối xử tốt với người khác, thì sẽ là ác? Cũng không phải. Đối xử tồi tệ với người khác, thì sẽ là ác? Vậy thế nào gọi là tồi tệ? Không cho bạn chép bài lúc thi, có phải là tồi tệ không? Có lẽ là có. Nhưng như vậy có phải là ác không? Có lẽ là không. Rất khó để định nghĩa ranh giới của sự tồi tệ.

- Ác là gì? Không ai biết sao? - Bạch Thế Thắng thất vọng nhìn Minh, rồi nhìn khắp mọi người xung quanh. - Ác chỉ xuất hiện, khi ta tác động lên người khác. Bản thân cái ác chưa bao giờ thực sự tồn tại, giống như ngọn lửa chỉ ra đời khi một vật bốc cháy. Bản thân ngọn lửa còn chả phải là một loại vật chất. Ác cũng vậy. Nó ra đời khi con người tiếp xúc với nhau, tác động lên nhau. Và khi người này tác động một điều trái với mong muốn của người khác, họ trở thành kẻ ác.

Lời nói này khiến nhiều người ngơ ngác khó hiểu. Bạch Thế Thắng lại “tận tình” giải thích:

- Ngươi muốn giàu có, ta cướp đi tiền bạc của ngươi, đó là ác. Ngươi muốn có được tình yêu, ta cướp đi tình yêu của ngươi, đó là ác. Ngươi muốn có được hạnh phúc, ta đem đến cho ngươi tai họa, đó là ác. Ngươi muốn được sống, ta khiến ngươi phải chết, đó là ác. Và… Ngươi muốn giết ta, nhưng ta sẽ là kẻ sống sót, đó cũng là ác.

Rầmmm!!!!

Cánh cửa phòng thể chất bị đạp tung. Một đội người mặc cảnh phục và khiên giáp, tay lăm le súng ống xông xáo lao vào, toàn hội trường nhất thời thất kinh.

- Cảnh sát đây!!! Tất cả mọi người đứng im không được nhúc nhích!!! Đứa nào là Bạch Thế Thắng?!! Giơ hai tay lên đầu!!!