Thiên Mệnh Khả Biến

Chương 462: Nhiệm vụ đầu tiên



“Phù Dung!!!”

Giọng nói của Ngạ Quỷ bỗng nhiên vang lên trong đầu hắn.

“Sao?”

“Để ý thật kĩ tên này! Hắn có… Hắn có…”

Ngạ Quỷ còn chưa nói hết lời, một bàn tay đã vỗ vào vai hắn. Phù Dung giật mình quay lại, là Lão Đại.

- Trời đã càng ngày càng lạnh rồi, hai anh em cũng vào trong nhà đi. Đừng tiêu hao khí lực không cần thiết. Mai còn nhiều việc nặng nhọc lắm.

Lão Đại nhẹ nhàng khuyên bảo, kèm theo một nụ cười hiền từ.

Phù Dung bèn nghe theo. Lão Tứ cũng uể oải vặn người.

Đêm đó tuyết rơi càng lúc càng lớn.
Rừng sâu âm u. Mưa vừa ngớt. Những cành cây trơn ướt làm Erik phải khó khăn lắm mới giữ được thân hình trên đó.

Đã nửa tháng lưu lạc trong rừng, hắn mới chỉ bắt được vài con chim nhỏ. Không phải vì Erik không biết săn thú, mà là đám thú trong rừng không biết biến đâu hết. Erik muốn khám phá khu rừng này kĩ càng hơn, nhưng hắn cũng cần thận trọng. Mỗi lần dò thám, hắn chỉ mở rộng phạm vi thêm từng chút, từng chút.

Từ lúc bị Bạch Linh Đội giăng bẫy mai phục, toàn bộ Vulture ở Hải Thành đều hoặc thiệt mạng, đều hoặc mất tích, khiến 2 thầy trò hắn phải lẩn trốn một thời gian. Không chỉ Bạch Linh Đội bí ẩn, mà chính các Guild còn lại cũng đều khẩu phật tâm xà. Khi biết có cơ hội quét sạch tiền đồn Vulture ở Đại Nam, không kẻ nào sẽ bỏ lỡ.

Plea trong lần chạy trốn, đã vì che chở hắn mà gánh một vết thương khá nặng. Hiện nay Plea đang phải dưỡng thương trong một hang đá. Hằng ngày, Erik không những đi săn thú, mà còn cần tìm dược thảo cho thầy mình.

Chợt Erik nín hơi thở, cố gắng không phát ra một tiếng động nào. Vì hắn nghe được, đang tiến tới đây là một vài người.
- Đây là mạn rừng phía Tây Bắc, có độ phong phú sinh vật chỉ đạt cấp 5. Từ chỗ này đi tới Lý Gia cũng phải 6 tiếng bay, chắc hẳn anh Long cũng không xa lạ gì?

Người nói là một thiếu niên tầm 12, 13 tuổi, gương mặt tầm thường không có gì đặc biệt. Chỉ đáng chú ý tới bộ quần áo cậu ta mặc, một bộ đồ chuyên dụng để đi rừng, gài bên hông là một con dao lớn.

Người được hỏi, chính là Lý Thanh Long. Lần này vào rừng, hắn không còn đóng bộ đồ đầy tính khoa trương và khoe mẽ như lần trước, mà nai nịt rất gọn gàng, thanh đại đao cồng kềnh kia cũng không mang theo. Hắn gật đầu.

- Sườn núi ở nơi này chếch về hướng Tây, cây cối cũng mọc không quá rậm rạp, tạo điều kiện tốt cho các loài cây bụi thấp phát triển. Đặc biệt là khoảng 6 dặm xung quanh đây, mọc một loại Thục Tâm Thảo, thu hút loài tê tê từ sâu trong hang đá chui ra. Hàng năm, cứ vào mùa thu, từng đàn tê tê đá lại kéo thành đàn chui ra khắp núi.

Quả không hổ danh là Gia trưởng Lý gia, lại là thổ dân của vùng núi Bách, Lý Thanh Long rất am hiểu địa lý nơi này.

- Ồ! Không hổ danh là Lý Thanh Long! Những thông tin này dù tìm trên mạng cũng không được kĩ càng tới vậy!

Lần này, là giọng của Nguyễn Hồng Vân. Cô nàng này đi vào rừng, mắt vẫn chăm chăm nhìn điện thoại.

Đây là nhiệm vụ đầu tiên mà Hồng Vân Hội nhận được. Sau đó, với uy tín và các mối làm ăn của Chân Nhỏ và Hải Long, các ủy thác khác lần lượt được kéo về. Tuy vậy, Vương Thành Văn có vẻ khá hứng thú với nhiệm vụ đầu tiên này, thậm chí hắn còn ra mặt nhờ vả Lý Thanh Long giúp đỡ.

- Nếu cậu muốn theo dấu Bạch Thế Thắng, thì nên để ý tới những thứ mà chưa ai để ý. Vì dù là Chân Nhỏ hay Hải Long, bọn họ đều đã bỏ công sức ra để thám thính hắn, mà chưa từng thu về kết quả gì. Chứng tỏ Bạch Thế Thắng không phải kẻ dễ dàng bị bắt thóp như vậy.

- Vậy sao? - Vân nhíu mày - Nhưng tôi cảm thấy hắn ta là người rất thẳng thắn.

- Ha ha - Văn đẩy gọng kính cười - Cùng lắm thì là tôi sai thôi mà. Nhưng nhiệm vụ này cậu cứ thử thực hiện xem?

Đó là cuộc hội thoại lúc Vân báo cho Văn về ủy thác này. Vùng rừng rậm phía Tây Bắc Hải Thành gần đây mất dấu loài tê tê đá. Hằng năm, vào thời điểm này, cả vùng núi đã đầy ngập loài tê tê. Và có một nông trang nhỏ chuyên kiếm sống nhờ nghề thu hoạch loài tê tê này.

Lê Á là một đứa trẻ trong nông trang. Họ Lê là một dòng họ nhỏ với 6 hộ gia đình, cũng có chút quen biết với Lý gia phía Bắc. Nếu tình trạng này vẫn còn tiếp diễn, hẳn bọn họ cũng sẽ chủ động liên hệ nhờ Lý gia tư vấn xem tại sao. Ai ngờ, đúng lúc ấy, Lê Á trong lúc mượn điện thoại của cha mẹ để lên mạng, chợt nghe nói về Hồng Vân Hội, chuyên nhận mọi lời ủy thác, giá cả cũng không hề cao. Lê Á bèn bảo cha mình cho mình liên hệ thử. Ban đầu cha hắn cũng không coi cái hội con nít này ra gì, nhưng sau đó lại nghe nói Hồng Vân Hội mời được cả Lý Thanh Long tới điều tra, đã vui đến không ngậm được mồm.

“Phái đoàn” đi thực hiện nhiệm vụ lần này, ngoài Lý Thanh Long và Nguyễn Hồng Vân ra, còn có Phùng Huyết Cường. Còn Vương Thành Văn? Tự hắn đề xướng ra cái vụ này, nhưng có cho kẹo hắn cũng không muốn bắt tay vào làm.

Sau khi được gia chủ đón tiếp nồng nhiệt, Lê Á được cha mình giao dẫn 3 người đi sâu vào rừng để tìm hiểu vấn đề.

Lý Thanh Long phăm phăm đi trước tìm kiếm Thục Tâm Thảo, vừa ngó nghiêng soi mói từng dấu vết trong rừng. Phía trên hắn, là 3 con đại bàng khổng lồ bay theo để trinh thám.

Vân đi phía sau cùng Cường. Bước chân thằng béo này đi tới đây là cây cỏ đổ rạp tới đấy, vô cùng khoa trương. Vân ở bên cạnh tỉ tê dụ dỗ hắn khai ra những chuyện cô cần biết.

- Này, Bất Tử Đại Nhân, cậu kể cho tôi chuyện xảy ra 3 năm trước được không?

- Vương Thành Văn rốt cuộc là người như thế nào vậy?

- Vì sao hắn lại muốn tới Long Thành như vậy?

- Vì sao hắn quan tâm tới Bạch Thế Thắng như vậy?

- Trần Thiên Anh năm đó là người thế nào? Mối quan hệ của anh ta với Văn ra sao?



Cứ như vậy, là một loạt câu hỏi tới tấp vả vào mặt Cường, làm tên này cũng toát hết mồ hôi. Hắn đưa tay gãi gãi đầu, vẻ mặt vô cùng khó xử.

- Những chuyện này… Thật sự không biết chuyện nào nên kể… Chuyện nào không nữa… Có khi cậu hỏi người khác đi…

Nói rồi, hắn hất đầu về phía Lý Thanh Long đi đằng trước. Vân thở dài một hơi, rồi lại lon ton chạy tới với Lý Thanh Long.

- Long Đại ca này…

- Không ổn! - Bất chợt Lý Thanh Long cất tiếng, cắt đứt lời bắt chuyện của Vân.

- Sao vậy anh? - Lê Á đi bên cạnh, cũng giật mình đứng lại.

- À không… Đối với nhóc thì là tin tốt mới đúng. - Lý Thanh Long cúi xuống, đưa tay vê vê một miếng đất nhỏ, đưa mũi ngửi ngửi, rồi lại đưa tay ra trước mũi Lê Á. - Ngửi thử xem, có đúng là có mùi phân tê tê không?

Lê Á hít hít một hơi.

- Đúng vậy rồi anh! Nhưng vì sao em chẳng thấy chúng nó ở đâu cả?

- Trốn trong hang đá hết rồi. Đơn giản là vì mùa này chúng chẳng còn lý do để chui ra nữa.

- Tại sao vậy?

- Thục Tâm Thảo năm nay vẫn mọc bình thường, nhưng thực ra lại có vấn đề rất lớn. Mấy người có biết vì sao lại gọi là Thục Tâm Thảo chứ?

Cường lắc đầu nguầy nguậy. Vân thì rút điện thoại ra search, còn Lê Á thì trả lời ngay.

- Vì trong đó có một hạt nhân rất lớn, cũng rất cứng. Nhưng loài tê tê thì lại rất thích loại hạt này.

- Thực ra thì, tê tê đá không thích ăn cái hạt đó, mà chúng nó thèm khoáng chất ở bên trong. Thục Tâm Thảo thường hút loại khoáng chất trong mạch đất ngầm, rồi tổng hợp lại vào phần nhân bên trong. Nhưng, - hắn bẻ một nhánh Thục Tâm Thảo đưa cho mấy đứa kia xem - Loại quả năm nay nhìn rất sần sùi và thô ráp, là vì thiếu hụt hoàn toàn khoáng chất này.

- Vậy nói lên điều gì? - Vân nhíu mày suy nghĩ.

- Có bàn tay con người can thiệp