Cuộc chiến với Nguyễn Bạch còn đang căng thẳng, Grandino chợt thấy bóng dáng Vương Thành Văn chạy tới.
Lão đủ thông minh để hiểu thằng nhóc này về phe nào. Chính nó đã từ chối lời mời trước đó của lão.
Một thằng nhóc con thì có thể gây ảnh hưởng gì tới chiến thắng của lão? Grandino không cảm thấy một chút đe dọa nào.
- Con rể, tới giúp ta đó à?
Trái lại, Nguyễn Bạch có vẻ vui mừng ra mặt.
- Cháu không phải con rể bác.
- Vậy tức là vế sau là đúng rồi?
Phủ nhận từ con rể, nhưng không có phủ nhận việc tới đây giúp Nguyễn Bạch.
Nguyễn Bạch bứt khỏi Grandino, nhảy lùi về phía sau. Mắt vẫn chằm chằm nhìn về phía đối thủ, miệng lại nói với Vương Thành Văn:
- Tác chiến không phải là chuyện một cộng một bằng hai, điểm này chắc nhóc cũng biết rồi. Mức độ nguy hiểm, hắn nhóc cũng nhìn ra.
- Đúng vậy. - Vương Thành Văn trả lời.
- Cái gọi là Sâm La Vạn Tượng, người hữu duyên thì chỉ cần một lần quan sát, người vô duyên thì dù có bao nhiêu bằng cấp cũng không thể thấu hiểu.
Nói rồi, Nguyễn Bạch lại lao tới.
Grandino đã chuẩn bị tinh thần nghênh đón 2 đứa kia lên cùng 1 lúc, ai dè vẫn chỉ thấy một mình Nguyễn Bạch.
Vương Thành Văn bất động.
Nói là tới đây giải cứu Nguyễn Bạch, đều là vì nếu hắn không can thiệp, Nguyễn Bạch sẽ thua chắc.
Nhưng giờ đây nếu hắn can thiệp, thì như Nguyễn Bạch nói, chiến lực không phải một cộng một bằng hai, có khi hắn chỉ làm vướng chân ông ta, đồng thời tự gây nguy hiểm cho bản thân mình.
Giải pháp đem lại khả năng thành công cao nhất, dù khả năng ấy vẫn khá là mơ hồ, đó là trong một lần giao thủ này, cố gắng quan sát ra bí mật của Sâm La Vạn Tượng.
10% thua thiệt kia, là từ đâu mà ra?
Vương Thành Văn hít sâu một hơi. Hắn chùng người hạ tấn, tay phải thu sát về hông, tay trái chạm nhẹ xuống mặt đất. Các cơ bắp trên tay hắn bắt đầu co bóp tích trữ lực.
Bí quyết của Huyết Nguyệt Triều Quyền, chính là những lần tích trữ lực này, giống như Đại Lực Quyền. Lực lượng càng lớn, nhân với cách vận lực như sóng biển, càng nhân lên khủng khiếp hơn, rồi lại cộng hưởng 3 lần giữa không trung. Đây chính là ý tưởng của Vương Thành Văn. Còn vì sao Huyết Nguyệt Triều Quyền lại thành ra hủy diệt tới vậy, hắn chưa kịp tìm hiểu.
Mỗi lần tích trữ lực, cơ bắp của hắn đều đau nhức khủng khiếp. Vậy nên, Huyết Nguyệt Triều Quyền không thể sử dụng liên tục. Vậy mà ngày hôm nay hắn lại phải dùng tới 2 lần.
Vì trước mặt hắn là Siêu Cường giả 7 bằng Tiến sĩ. Tung hết toàn bộ sức mạnh vẫn còn sợ thiếu.
Vừa dùng thời gian tích lực, hắn vừa giương đôi mắt quan sát.
Ánh mắt của hắn không mang chút thù hận, không mang chút chiến ý, cũng không có dấu vết nào của tham vọng.
Ánh mắt ấy chỉ thuần một sự tò mò. Một sự tò mò vô bờ bến với tri thức.
Chính ánh mắt này mới là thứ khiến Grandino vốn không coi Vương Thành Văn ra cái gì, chợt trở nên sợ hãi tới tột cùng.
Trên đời này, tiền bạc không phải thứ đáng sợ nhất. Chiến lực cũng vậy, tri thức cũng thế. Tiền bạc có thể kiếm ra, chiến lực có thể rèn luyện, tri thức có thể tích lũy. Cường giả trên thế gian nhiều như mây trời, mà rốt cuộc có bao nhiêu khiến lão phải sợ hãi? Ít lắm.
Thứ duy nhất nên sợ hãi, chính là khao khát tìm kiếm tri thức của con người. Vì thứ khao khát thuần túy ấy luôn đưa người ta đi xa hơn bất cứ cảnh giới nào có thể tưởng tượng.
Nguyễn Bạch bây giờ có lẽ chỉ là một kẻ tầm thường và bỉ ổi, dùng mọi thủ đoạn để đạt được mục đích, nhưng 24 năm trước, hắn cũng đã từng có một ánh mắt thuần khiết như vậy. Chính ánh mắt ấy đã gây ấn tượng mạnh với Grandino.
Lão Thụy cũng luôn có một ánh mắt như vậy. Lão sẵn sàng dùng chính cơ thể mình để làm thí nghiệm. Lão có thể đam mê với khoa học tới tận cùng, bất chấp mọi thế sự trên đời.
Rất nhiều kẻ đáng sợ nữa mà Grandino biết, đều mang ánh mắt như vậy đối với tri thức.
Không coi nó như một công cụ, không mưu cầu một chút danh lợi, không vì mục đích của bản thân.
Giữa chiến trường gay go ác liệt này, một kẻ vẫn có thể nghiêm túc học hỏi tri thức, kẻ đó còn có thể coi thường hay sao?
Ánh mắt kia không mang chút sát khí nào, mà lại cho lão áp lực như núi đè.
Grandino tới lúc này, đã buộc phải thét lên.
- Vương Thành Văn, ta sẵn sàng nhận ngươi làm học trò, ta sẵn sàng dẫn ngươi tới Long Thành, ta sẵn sàng cho ngươi mọi thứ! Chỉ cần ngươi lùi ra khỏi cuộc chiến này!!!
Đây đã là thỏa hiệp lớn nhất. Đây đã là điều mà Vương Thành Văn khao khát nhất. Đây đã là sự thừa nhận tối cao.
Nếu là một lúc nào khác, hắn sẽ không chút do dự mà nhận lấy lời đề nghị này.
Nếu là một lúc nào khác, hắn đã vui mừng vì năng lực của mình được công nhận.
Nếu là một ngày nào đó, lời nói này đã là bước ngoặt cuộc đời của hắn. Rồi nhân sinh sẽ trở nên đơn giản vô cùng, trở thành thành viên của Hiệp hội Khoa học, tiền bạc đuề huề, danh vọng không thiếu, và mẹ hắn đã có thể nghỉ ngơi.
Nhưng nếu là một lúc nào khác, Grandino cũng sẽ không nói ra những lời như vậy.
Chẳng có nếu - thì, chẳng có một thực tế nào khác, ngoại trừ thực tế mà ta đang đối mặt.
Đôi mắt vẫn mở to quan sát, hắn chỉ khẽ lắc đầu.
Grandino ngoài một chút thất vọng ngao ngán, cũng đã không có chút gì bất ngờ hay lo lắng.
Chỉ là phòng ngừa vạn nhất, không có nghĩa là đả bại lão dễ dàng như vậy.
Tuổi trẻ bồng bột, nếu 2 ngươi đã muốn thách thức ta tới vậy, thì ta cũng sẵn sàng.
Grandino đã đưa đầu gậy lên chỉ thẳng về phía Nguyễn Bạch.
Trọng lực xung quanh chợt bị co sập hết về phía đầu gậy, như vạn vật trên đời đều bị thu vào một đầu kim.
Phong cách của Grandino vẫn luôn như vậy. Tinh tế, xảo diệu, mà hàm chứa cả một vũ trụ học vấn.