Đó là tên cách bài binh bố trận trứ danh của Ám Hành Hội.
Ám Hành Hội nổi tiếng nhất không phải nhờ năng lực của từng cá nhân, mà là cách vận hành đội hình đông người dựa theo những nguyên lý của Âm Dương Ngũ Hành đất Bắc Hà.
Những thứ như Bát Quái Trận, Lan Hán Trận, Càn Khôn Trận…, đều là từ đất Bắc Hà mà sản sinh.
Ám Hành Hội hình thành ở Bắc Hà đã nhiều ngàn năm, lại trộm chỗ nọ cướp chỗ kia, những kiến thức tích lũy được vốn không hề ít ỏi.
Trốn thì không thể để ai bắt được. Nhưng đã vây bắt thì nhất quyết không để kẻ nào trốn thoát.
Triết lý hành động của Ám Hành Hội nghe thì đầy bỉ ổi hèn hạ như vậy, nhưng cũng vô cùng hợp lý. Đã là Runner thì hèn hạ bỉ ổi là không sợ thừa, chỉ sợ thiếu.
Một kẻ giỏi đào thoát, thì hiển nhiên cũng giỏi nắm được mấu chốt của việc đào thoát.
Hà Khuyết Minh lại càng là kẻ như vậy.
Trong đám Shadow Runner, Hà Khuyết Minh hầu như chẳng được nhớ tới với bất kì biệt danh nào. Không như The Owl, The King, Lonely Boy, hay Black Cock. Không phải là những cụm từ ngắn gọn mà súc tích, để khi xướng lên có thể khiến người ta sợ hãi. Người ta chỉ biết hắn là Hà Khuyết Minh, là một đời Hội trưởng của Ám Hành Hội. Hết đời Hội trưởng này thì rồi sẽ lại có một đời Hội trưởng khác, không ai cảm thấy hắn có gì quá đặc biệt, không có thành tựu gì quá đáng kể để đóng góp vào lịch sử của ngành.
Lonely Boy không kho tàng nào không thể phá, Black Cock không kì tích nào không thể làm, Noboru không gì không thể trộm, The Owl thì trong màn đêm không sợ bất kì ai. Còn Hà Khuyết Minh thì sao? Không niềm vui nào có thể khiến hắn phấn khởi, cũng không hiểm cảnh nào khiến hắn tuyệt vọng. Không được người đời ca tụng có ảnh hưởng chút gì tới hắn không? Tuyệt nhiên không. Bất kì lời nịnh bợ nào có thể khiến hắn xiêu lòng không? Cũng tuyệt nhiên không.
Người đời không ca ngợi hắn, các dòng họ Bắc Hà cũng không coi trọng hắn, đồng nghiệp càng không mấy ai nể sợ hắn, nhưng rồi sao? Hắn vẫn là Hội trưởng Ám Hành Hội. Mà Ám Hành Hội vẫn là Hội Thám Hiểm lớn nhất nhì thế giới, càng là Bá chủ Viễn Đông!
Chuyện gì cũng phải có nguyên nhân của nó. Không một kẻ bất tài nào có thể đạt được thành tựu hiển hách. Hà Khuyết Minh không phải kẻ bất tài. Hắn giỏi. Hắn kiên nhẫn. Hắn đáng sợ.
Và đáng sợ nhất, không phải ở những mánh khóe đào tẩu, không phải bởi những kĩ thuật bí truyền, cũng không phải ở đám thủ hạ đông đảo. Hắn giỏi nhất là tài nhìn người, và dụng người.
Muốn đánh bại một người, hãy học quyền pháp. Muốn đánh bại mười người, hãy học kiếm pháp. Muốn đánh bại trăm người, hãy học thương pháp. Nhưng muốn đánh bại vạn người, hãy học binh pháp.
Trong binh pháp, lại có tuyển binh, luyện binh, dưỡng binh, hành binh, dụng binh, thu binh, phục binh, và khích binh. Trong những lĩnh vực trên, Hà Khuyết Minh am hiểu khá nhiều. Dụng binh để đánh nhau, hắn không phải quá giỏi, nhưng hành binh thầm lặng và bí mật, hắn cũng chẳng thua kém gì Liêu Kha của Đại Nam.
Liêu Kha là kẻ hành binh và phục binh theo bản năng. Bản năng của một con thú săn mồi. Ông ta lại có thứ tác phong thiên bẩm khiến binh lính răm rắp nghe lời, đó là khích binh. Còn với Hà Khuyết Minh, mọi thứ đều phải có quy luật, phải có nguyên lý rõ ràng.
Thiên La Địa Võng chính là thành tựu đáng tự hào nhất của hắn, cũng chính là thứ đưa hắn lên tầm vóc Shadow Runner.
Mặc kệ các ngươi từng cá nhân kiệt xuất đến mức nào, nhưng khi đã gọi hội ra chơi, thì không ai đọ nổi ta.
Các cuộc raid quy mô lớn và cực lớn, mới là nơi để Hà Khuyết Minh tỏa sáng rực rỡ.
Mà cái gì thì được gọi là Raid quy mô lớn? Thứ nhất là phải có phạm vi lớn. Thứ hai là đòi hỏi nhân lực nhiều. Thứ ba là kho tàng giá trị. Và thứ tư là phải có Boss siêu khủng.
Phạm vi lớn? Cả Hải Thành chẳng lẽ không được coi là phạm vi lớn? Nhân lực nhiều? Hà Khuyết Minh mang tới Đại Nam không dưới 100 người. Kho tàng giá trị? Sâm La Vạn Tượng, Con Rối của Thần, và đống kiến thức trong đầu Nguyễn Bạch, chẳng lẽ còn không giá trị? Còn Boss siêu khủng? Câu này hỏi cũng hơi thừa.
Vậy là vào một ngày, à không, một đêm đẹp trời ngày mùng 1, rạng sáng mùng 2 tháng 12 năm Kỉ lịch 6015, một cuộc Raid lớn của Ám Hành Hội bỗng nhiên bắt đầu.Đó là đêm ngày 1 tháng 12. Hắn đã nằm mộng.
Hắn mơ thấy Rồng Vàng quấn thân.
Mơ thấy Hoàng Long, quả là một điềm báo kì lạ. Đặc biệt là đối với người Vương tộc, thì Hoàng Long cùng với Đại Thư viện Hồng Định đã trở thành những cụm từ quá nhạy cảm.
Hắn không tin vào điềm báo. Hắn không tin vào những thứ huyễn hoặc. Nhưng giấc mơ ấy lại quá thực. Mà lại vào đúng ngày hôm nay? Ngày giỗ tổ của Đại Nam Đế quốc?
Hắn lặng người mất một lúc lâu, cố điều hòa lại nhịp thở.
Sau đó, hắn nhìn sang bên cạnh, cơ mặt giãn dần, khẽ nở một nụ cười hiền hòa.
Bên cạnh hắn, Bích Thanh vẫn yên lành chìm trong giấc ngủ.- Đêm qua chàng mơ thấy ác mộng à?
Vừa mở mắt, Bích Thanh đã hỏi.
Đúng là nàng, khó có thứ gì giấu nổi đôi mắt nàng.
- Ừm, ta mới thấy Hoàng Long quấn thân.
Hắn thành thực trả lời. Đối với Bích Thanh, hắn chưa bao giờ giấu giếm nàng điều gì.
Bích Thanh cũng lặng im giây lát. Nàng đủ thông minh để hiểu chuyện này nên vui hay nên buồn.
Nàng nói:
- Nay là ngày giỗ tổ. Trước mặt phụ vương và hoàng huynh, chàng đừng nên nói ra chuyện này thì hơn.
Hắn khẽ lắc đầu.
- Giỗ tổ có gì hay ho chứ? Chỉ có Bá Thế là tận hưởng nổi không khí nơi đó. Toàn những việc báo cáo vô nghĩa, rồi toàn những bá quan tới nịnh bợ, phụ vương thì lạnh nhạt. Đã vậy, còn cả việc dâng hương tế cáo trình độ nữa. Ta cảm thấy nơi đó chỉ dành cho Bá Thế mà thôi.
Bích Thanh nhìn hắn. Hắn cố quay mặt né tránh. Nàng lại đưa hai tay lên kéo mặt hắn quay lại, đôi mắt thăm thẳm của nàng nhìn sâu vào mắt hắn.
- Nào nào, chồng em vừa giành được một học vị Thạc sĩ cơ mà? Chàng phải tự tin lên mà đối mặt với bọn họ chứ? Phải hãnh diện mà khoe với cha mình về thành tựu của mình chứ?
- Hãnh diện? Khoe? - Vương Vũ Hoành phì cười - Bá Thế vừa có tới bằng Tiến sĩ thứ 7 rồi đấy! Anh ta mới 31 tuổi! Và còn là tự học! Tự học đấy, nàng biết chứ? Và khi anh ta trình báo với Phụ vương, nàng biết Người nói gì không? Người chỉ cười khẩy! Vậy 1 bằng Thạc sĩ của ta, hẳn Người sẽ phản ứng ra sao? Chắc chỉ là một cái khì mũi!
- Chàng đừng nghĩ sai về Phụ vương như vậy. Chàng còn nhớ, khi chàng nói ra trước cả Triều đình, là chàng muốn lấy thiên tài Hoàng Bích Thanh xứ Giang Hạ làm vợ, cả Triều đình đã trắng trợn lăn ra cười bò chứ? Ai là người duy nhất đã không cười?
- Có lão nô, Bá Thế, và Phụ vương. - Hắn trả lời.
- Và rồi, ai là người đã đứng phắt dậy, đạp một bước bay khỏi Đế Vương Cung, nhằm thẳng phương Bắc mà bay đi, đường đột bá đạo tới nỗi cả đất Bắc Hà rúm ró sợ hãi, tới thẳng cổng nhà họ Hoàng để hỏi vợ cho con?
- Cũng là Phụ vương. - Hắn ậm ừ đáp.
- Vậy đó. Chàng là con trai của ông ấy. Ông ấy là cha chàng. Dù chàng có là Tuyệt thế thiên tài vạn năm có một, hay chỉ là một kẻ phế vật không bằng ai…
- Câu cuối hơi đụng chạm à nha! - Vũ Hoành méo mặt giận dỗi, đưa tay nhéo má Bích Thanh. - Vậy cô nàng thiên tài của tôi, cô nhớ đẻ cho tôi một đứa thiên tài để tôi nở mày nở mặt nhé?
Bích Thanh xoa xoa cái bụng bầu 3 tháng của mình, vẻ mặt dịu dàng chan chứa.
- Bậy nào! Thiếp chỉ mong thằng bé sinh ra sẽ hiền lành chất phác như chàng, và rồi nó sẽ sống một cuộc đời bình dị không sóng gió. Chàng biết không, các thầy Thiên văn xem Thiên lịch đều nói rằng thằng bé sinh ra sẽ vô cùng bình đạm bình thường.
Hắn nhíu mày.
- Ta lại thích một đứa con thiên tài tuyệt thế hơn. Kém cỏi giống ta thì có gì tốt?
- Sao lại không? Kém cỏi hiền lành như chàng nên mới lấy được thiếp làm vợ! - Bích Thanh hếch cằm lên kiêu hãnh.
- Vậy, nàng muốn đặt tên nó là gì?
- Vương Thành Văn!
- Vương… Thành Văn? - Mặt Vũ Hoành lộ rõ vẻ bất mãn - Ít nhất cũng phải bá đạo như tên 2 anh em ta chứ? Vũ Hoành Bá Thế? Sao? Nghe hoành tráng như vậy cơ mà! Thành Văn? Nghe rõ nhu mì yếu đuối.
- Vương Thành Văn! Đã quyết thế rồi! Cấm thay đổi! - Bích Thanh hếch cằm cao hơn nữa, thể hiện rõ nữ quyền trong gia đình.
- Haizz. - Vũ Hoành đầu hàng. Hắn chả bao giờ tranh cãi thắng được vợ mình. Hắn đưa bàn tay nhẹ nhàng xoa lên bụng vợ - Sớm ra đời nhé, Vương Thành Văn.
=======================
Chương này đã rất dài, vậy nên viết nốt cho dài hơn.
Bàn sâu hơn một chút về Sâm La Vạn Tượng.
Đây vốn là một khái niệm trong Phật giáo, sau đó được dịch sang tiếng Trung, và vào tới Việt Nam bằng phiên âm Hán Việt. Sâm La Vạn Tượng, trong tiếng Hàn và Nhật thì phát âm khá gần nhau, là Shinra Banshou. Trong tiếng Nhật, Shinra Banshou còn có 1 cụm đồng âm nữa, là Thần La Vạn Tượng (nhưng không liên quan lắm, nên bỏ qua). Sâm La Vạn Tượng là một khái niệm khá phổ biến ở Trung Quốc, Hàn Quốc và Nhật Bản. Ở Việt Nam thì lại rất ít người biết (chả hiểu sao các khái niệm Phật giáo về tới Việt Nam thì đều bị hắt hủi. Kiểu như dân Việt đi chùa lễ Phật cho có chứ chả cần tìm hiểu mie gì về triết lý Phật gia).
Sâm La Vạn Tượng, hiểu dơn giản thì là vạn vật trên thế gian. Vậy thôi ^^.
Nếu ai đọc Naruto (tác không đọc Naruto), thì sẽ có 1 chiêu thức tên là Banshou Ten"in, tức là Vạn Tượng Thiên Dẫn, cũng là lấy ý từ Sâm La Vạn Tượng. Trong bộ truyện tranh Now của Park Sung Woo, trong Tứ Thần Võ Huyền Vũ có một cảnh giới cao nhất, là Vô Chấn, thì được miêu tả là "bao hàm trong đó là cả Sâm La Vạn Tượng". Trong bộ truyện tranh "Nghệ thuật gian lận" của Tàu, mà sau được chuyển thành Anime Nhật, thằng main Gia Cát Mã Minh cũng dùng bộ kĩ năng Shinra Banshou (Sâm La Vạn Tượng) để gian lận thi cử (nghe mô tả là truyền từ ông tổ Gia Cát Lượng:v).
Nói chung là Phật giáo về tới Việt Nam thì chỉ còn đơn thuần là một tôn giáo để mọi người cúng bái và cầu xin tài lộc, chứ hệ thống giá trị triết học và thế giới quan thì đều đã bị dân chúng bỏ quan rất nhiều. Các lý thuyết về "vạn vật vô thường" hay "ngũ uẩn giai không", thực ra đều là những tư tưởng triết học rất cao cấp.