Thiên Mệnh Khả Biến

Chương 551: Kẻ ái kỉ



Maj là người Cận Tây nhập cư vào Sa Li Khan để lập nghiệp. Ở Sa Li Khan, người nhập cư từ châu lục khác như Maj không phải là hiếm.

Bao năm tháng lăn lộn mưu sinh ở vùng đất này, có thể bỏ qua không nhắc tới. Giờ Maj đã là chủ một xưởng chuyên nghiên cứu và thử nghiệm độ bền vật liệu. Nhà xưởng này tuy không lớn, nhưng lại trực thuộc tập đoàn Moo, nằm trên tầng 23 của Hắc Tháp, tức là có chỗ dựa không hề nhỏ.

Xưởng của Maj còn là nơi đón nhận thực tập sinh, chủ yếu là để hợp thức hóa cho các trường hợp cần xin học bổng. Các con giời sẽ từ mọi miền đất nước tìm tới xưởng của Maj, làm chân lon ton trong vài tháng, được hắn kí cho vào giấy chứng nhận thực tập, là có thể xoay sở kiếm một cái học bổng ở một nơi nào đó.

Nhận những ca như vậy không tốn bao công, mà lại được hậu tạ không ít, Maj cũng coi như một nguồn thu nhập từ trên trời rơi xuống. Đặc thù chính sách ở Sa Li Khan vốn là như vậy, khó có một nơi nào khác có thể lấy con dấu thực tập mà không cần thông qua xét duyệt của Bộ Giáo dục Đại Nam.

Sáng nay Maj tỉnh dậy một cách khoan khoái. Hôm nay là ngày Quận 2 điều chỉnh thời tiết mùa thu theo như lịch trình. Đây là kiểu thời tiết yêu thích của hắn. Hắn bước vào trong phòng vệ sinh, ngắm nghía gương mặt mình qua gương. Maj năm nay đã hơn 30 tuổi, nhưng da mặt hắn được chăm sóc tỉ mỉ mịn màng. Đặc biệt hắn ưng nhất là bộ ria mép được tỉa tót gọn gàng, bóng mượt.

Maj mắc một hội chứng ái kỉ nhẹ. Hắn ưa thích ngắm nhìn gương mặt mình mỗi sáng, trưa, chiều, tối. Hắn trân trọng, nâng niu, ưu ái gương mặt của mình hơn bất cứ thứ gì trên đời.

À mà, nói là hơn bất cứ thứ gì cũng không hẳn quá đúng.

Maj thích nhìn màn hình điện thoại. Không phải vì hắn ưa thích con điện thoại mới coóng tích hợp Salidroid 13.0 mà một đối tác bên Phạm Thị vừa tặng hắn cách đây mấy tháng, mà bởi vì chiếc điện thoại này cập nhật tất cả những thông tin biến động của sàn chứng khoán lượng tử. Và quan trọng hơn hết, thông tin về xưởng sản xuất Majin, trực thuộc tập đoàn Moo, với số vốn quy đổi tương đương với 6 bit tím, chủ sở hữu, Maj Petyr.

Dòng trạng thái này đánh dấu thành tựu của hắn. Hắn đương nhiên cảm thấy tự hào. Maj có thể vừa đi từ nhà tới xưởng mà mắt vẫn liếc xuống dòng trạng thái ấy cả ngàn lần. Chủ sở hữu, Maj Petyr.

Cứ vậy, Maj bắt chuyến tàu điện tới xưởng. Ngày hôm nay hắn đã nhìn màn hình điện thoại 379 lần. Cũng là 379 lần hắn tự liếc nhìn cái tên của mình, Maj Petyr.

Xí nghiệp Majin nằm ở Middle Ground. Không hạ cấp như Low Ground, cũng không cao cấp như High Ground. Middle Ground là tầng giữa của thành phố, quanh năm xập xình tiếng máy móc.

Maj bước tới cửa. Cái thùng rác từ hôm qua vẫn chưa được dọn dẹp. Hắn thấy có chút khó chịu. Hắn không muốn một ngày đẹp trời như vậy lại bị phá hỏng vì cái tiểu tiết này. Hắn hít một hơi thật sâu. Hắn lại nhìn màn hình. Lần thứ 380. Xưởng sản xuất Majin, chủ sở hữu, Maj Petyr.

Đúng vậy. Hắn là chủ sở hữu nơi này. Hắn là ông chủ. Hắn cần làm chủ được tình hình. Nghĩ vậy, Maj bình tĩnh trở lại.

- Ông là ông chủ?

Vừa bước vào trong, hắn đã nghe thấy một tiếng phụ nữ cất lên, âm điệu có chút gì sỗ sàng tới gần như bất kính.

Cách không xa cửa vào, chẳng biết từ bao giờ đã kê đó một bộ bàn ghế, mà rõ ràng là lấy từ phòng giám đốc ra. Ngồi vắt vẻo ngả ngớn trên cái ghế xoay, là một con bé trạc 15,16 tuổi, cổ quàng một chiếc khăn đỏ, tóc xoăn cũng hơi hoe đỏ, nước da ngăm, cằm vểnh lên đầy xấc xược.

Thư ký riêng của Maj tất tưởi chạy tới, dáng vẻ đầy lúng túng. Cũng phải, ai cũng biết ở đây hắn là Boss. Boss luôn luôn khắt khe và kỹ tính. Bị một vị khách không quen biết chào đón mình bằng một thái độ trịch thượng, hắn đương nhiên rất không vui.

Làm kinh doanh, hắn cũng đã gặp qua nhiều thể loại khách hàng. Nói thật, miễn là có tiền, muốn thái độ thế nào cũng được. Người tìm tới Sa Li Khan này, hoặc là nghèo rớt mồng tơi, không xu dính túi, hoặc là giàu nứt đố đổ vách, có tiền mua tiên cũng được. Tuyệt nhiên không có loại trung lưu làng nhàng.

Nhưng con bé đang chễm chệ ngồi kia, hiển nhiên không thể nào thuộc loại quý’x tộc. Dù nói đừng trông mặt mà bắt hình dong, nhưng cái khí chất của một con người thì đâu thể nào khó nhận ra tới vậy? Khí chất của một kẻ có tiền nó khác bọt lắm. Còn thứ ngông nghênh mà con bé kia đang thể hiện, nhìn thế nào cũng giống dân lang thang nay đây mai đó.

Quý tộc, không hẳn là phải có nhiều tiền. Có nhiều tiền, cũng chưa chắc đã thành quý tộc. Có những kẻ sinh thời có tài năng hơn người, tựa như minh tinh điện ảnh, hay tác gia được yêu mến gì đó, kiếm được rất nhiều tiền, nhưng rồi cũng tiêu xài tới tán gia bại sản. Như vậy sao gọi là quý tộc được? Có những người có khả năng tài chính, hai bàn tay trắng làm nên sự nghiệp, nhưng họ lại thiếu đi một cái nền nếp gia phong, con cái ăn chơi đua đòi, rồi cũng phá gia chi tử, như vậy sao gọi là quý tộc được?

Quý tộc, là nói về cái gốc gác, cái truyền thống, cái di sản kế thừa. Phạm Viết Phương tay trắng làm nên, nhưng cái gốc gác Phạm Thị dù sao cũng là một gia tộc lớn đang trên đà xuống dốc, chứ chẳng phải dân thường. Nếu gia tộc họ Phạm chỉ là thứ thường thường bậc trung, thì có 1 Phạm Viết Phương hay 10 Phạm Viết Phương cũng không thể trong một đời người biến cả một gia tộc ấy trở nên hùng mạnh như vậy.

Maj không sinh ra trong gia tộc lớn, hắn xuất thân thường dân, thậm chí còn là dân tha hương cầu thực. Nhưng hắn cũng không vì thế mà quá cay nghiệt khi nghĩ về những dòng dõi quý tộc. Hắn hiểu rằng sự tích lũy của nhiều thế hệ là thứ khó thể phủ nhận, càng không phải là thứ nên bì tị. Hắn cũng có di sản của riêng hắn chứ? Ví dụ như cái gương mặt ưa nhìn, làn da bóng mịn, cặp ria mép đầy mê hoặc này?

Maj tự yêu mình hơn ai hết, nên hắn càng rèn giũa khả năng nịnh bợ để bất kì ai cũng phải lịch thiệp với hắn, ít nhất là trong biểu hiện bên ngoài. Hắn khó có thể chịu nổi ai đó bất kính với mình.

Đơn cử như… vừa hôm qua, xưởng của hắn có lịch trình đón nhận mấy đứa thực tập sinh, mà tại sao lại thiếu mất một đứa, không cách nào liên lạc nổi.

Thật sự là quá coi thường hắn!

Mà thằng đó tên gì nhỉ? Lại còn dùng một cái tên mà nhìn qua cũng biết ngay tên giả. Vương Văn A? Trắng trợn tới vậy là cùng! Dù vẫn biết rằng nhiều trường hợp sẽ vì hoàn cảnh khó nói mà phải dùng tên giả, dù sao sau này vẫn còn nhiều phương pháp đổi trắng thay đen, nhưng trắng trợn tới mức dùng cái tên như vậy thì không còn gì để nói!!

Ngày hôm qua Maj đã phải nhìn vào màn hình điện thoại tới 131 lần để lấy lại bình tĩnh cho bản thân.

Cố lên! Mày là ông chủ cơ mà?

Hắn tự trấn an mình như vậy. Con nhỏ trước mặt vẫn vênh cằm xấc láo.

- Tôi là thân nhân của Vương Văn A. Hôm qua nó bị đột ngột sốt nặng, không thể tới ra mắt công ty, không biết liệu công ty có thể linh động ký cho nó tờ giấy xác nhận hay không?

Nói rồi, con nhỏ dùng một tay giơ ra một tờ giấy phất phơ trước mặt Maj. Giấy xác nhận thực tập.

Đã không thèm tới trình diện, giờ còn muốn được xác nhận đã hoàn thành thực tập?

Maj im lặng không nói gì. Cô nàng thư kí bên cạnh run cầm cập như lường trước điều gì chẳng lành.

Maj cúi mặt xuống, nhìn vào chiếc điện thoại của mình. Lần thứ 381 trong ngày. Hắn hít một hơi thật mạnh tới mức đứng gần là có thể nghe thấy.

Rầmmmmm!!!!!!

Maj đập thẳng bàn tay mình lên cái bàn, khiến thư ký giật bắn mình hoảng hốt. Sau đó là một tràng dài những từ ngữ thô thiển, tục tĩu, đao búa được thốt ra, vang vọng khắp cả khu xưởng. Maj không còn nhớ rõ hắn đang quát mắng cái gì, chỉ biết rằng hắn cần phát tiết hết nỗi tức giận của mình.

Nội dung cơn phát tiết này, thư kí ở bên cạnh nghe lọt không sót một chữ. Đại khái là thượng đẳng, hạ đẳng, khốn nạn, mất dạy, vô giáo dục, khinh người, đừng coi thường tao, tao là Boss ở đây, hai bàn tay tao làm nên tất cả, lũ nhãi nhép chúng mày lấy đâu ra cái tự tin để mà xấc xược trước tao như vậy, tao cho trượt hết, trượt hết, trượt hết… Đó, đại khái là như vậy. Chứ nói chi tiết hơn nữa, thực sự là không hay ho gì lắm.

Maj Petyr phát tiết đúng 10 phút đồng hồ. Suốt 10 phút đó, cô gái đối diện vẫn yên lặng lắng nghe, mắt nhìn thẳng, không chút xúc cảm.

Thế rồi, một tiếng bíp bíp vang lên cắt đứt cơn phát tiết của hắn. Cô gái nhỏ kia cúi xuống, nhìn vào chiếc điện thoại của cô, bấm bấm gì đó, rồi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt hắn, lông mày khẽ nhướn lên đầy vẻ khiêu khích.

- Tóm lại là ông không kí được phải không?

Maj không trả lời, chỉ hừ mũi một tiếng đầy khinh bỉ.

Cô gái kia vẫn không nhanh không chậm, nhún vai một cái.

- Thôi được rồi, ông không kí thì tôi kí.

Nói rồi, cô nàng lấy ra một cây bút, ung dung kí tên mình lên phần Chữ ký đại diện công ty.

Nguyễn Hồng Vân.

Tổng Giám đốc.

Maj ngây người, rồi sau đó há miệng cười. Con nhỏ này, chả trách vì sao lại tới đây ra yêu sách vô lý như vậy, hóa ra là mắc bệnh hoang tưởng.

Tổng Giám đốc nơi này, đương nhiên phải là tao, là Maj Pe… Nghĩ tới đây, Maj khựng người lại. Một linh cảm chẳng lành chạy qua đầu hắn. Chẳng thể nào đâu? Maj thầm nghĩ. Nhưng hắn lại chẳng thể nào xua cái ý nghĩ bất an này đi. Tay hắn run run cầm chiếc điện thoại lên.

Chẳng thể nào đâu. 6 bit tím giá trị, không phải ai cũng có thể mua được. Đây là một số tiền cực kì, cực kì khổng lồ, nhất là hạng người như con nhỏ kia, càng chẳng thể nào kiếm nổi. Hơn nữa, số bit cổ đông vẫn là do hắn nắm kia mà? Trừ khi con nhỏ dò được mã lượng tử của số bit đó, mà đây vốn là việc gần như hoang đường.

Hồng Vân vui vẻ đứng dậy, cầm tờ giấy xác nhận có chữ ký của mình đưa cho thư ký.

- Cô nhớ giữ cẩn thận nhé - Rồi cô cố tình nói lớn cho cả xưởng nghe thấy - Mọi người làm việc chăm chỉ nhé, sếp về đây!

Nói rồi cô tung tăng bước ra khỏi cửa, để lại đằng sau Maj Petyr trân trân nhìn màn hình điện thoại, lần thứ 382 trong ngày. Hắn thấy mọi thứ chao đảo, như thể đang kẹt trong một cơn ác mộng vô lý và khó hiểu.

Xưởng sản xuất Majin, từng trực thuộc Tập đoàn Moo, Chủ sở hữu, Nguyễn Hồng Vân.


Vân bước ra khỏi xưởng, đứng bên lan can nhìn xuống thành phố nhộn nhịp phía dưới.

“Tên Liễu Thanh Chân này đúng không nói dối. Ma trận lượng tử Sa Li Khan, kì thực lại là một Ma trận địa lý. Cũng giống như muốn gian lận trò Black Jack trong casino, phải đích thân đi tìm bàn thích hợp để chơi, thì ở Sa Li Khan cũng cần đi khắp cái thung lũng này để lần theo dấu vết của Black Bit. Có điều, bit tím thì đã tìm ra được rồi, nhưng Black Bit thì thực sự không phải chuyện dễ dàng.”.

Nghĩ vậy, Vân lấy ra chiếc điện thoại của mình.

- Red Witch.

“Có tôi”

- Cậu đã phân tích được Tầng 3 Vòng lặp Man’Noerr chưa?

“Chưa, vừa mới xong Tầng 2 thôi mà. Nhưng vòng lặp này thực sự lạ lắm. Cậu vẫn muốn nhận thông báo về dao động biến chứ? Tỉ lệ bắt được dao động của Black Bit hiện nay chỉ có 0.005% mà thôi”

- Nếu tiến vào Tầng 3 thì tỉ lệ này là bao nhiêu?

“0.1%. Nhưng vòng lặp Man’Noerr này có một cấu trúc rất lạ. Tôi sẽ thử đồng thời tiếp cận bằng 6 phương pháp khác nhau xem sao”.

- Cố gắng giúp tôi nhé. Giờ chúng ta lại đi săn Bit để kiếm ăn qua ngày nào.

Thực tế, mục đích lần này tới Sa Li Khan đã hoàn thành. Chỉ cần nói Papa đi tìm Vương Thành Văn mang về là cả bọn đã có thể rời khỏi nơi này an toàn. Nhưng, bán Vương Thành Văn, chẳng phải vẫn là vì tiền đó sao? Nếu tiền đã nằm ngay trước mắt, tại sao không tranh thủ kiếm chác chút đỉnh?

Vân túm lấy chiếc khăn đỏ, giật mạnh một cái. Tức thì, chiếc khăn biến thành một tấm áo choàng đỏ rực bao trùm thân người cô. Giẫm lên chiếc lan can, cô lao mình xuống phố phường phía dưới.