Nguyễn Bạch sướng tới mức không ngậm nổi mồm. Tiền nãy giờ chảy vào túi hắn ào ạt như nước vỡ đê.
Lại một ván thắng nữa. Hắn gom xèng, đứng dậy rời bàn. Hắn lại đi 1 vòng quanh Casino. Cảm quan của hắn tỏa khắp một vùng, không ngừng tìm kiếm dấu vết mà hạt electron của đối tác mình để lại. Chỉ cần đợi đúng một giá trị phù hợp, hắn sẽ nhào vào bàn đó.
Bàn này, đối tác của hắn cũng đã ngồi sẵn. 2 người liếc nhau 1 cái.
Hai người hợp tác, tỉ lệ chiến thắng còn cao hơn nữa.
- Tôi tham gia cùng bàn này được không?
Một giọng nói từ phía sau vang lên. Một quý ông đeo mặt nạ rất tự nhiên mà ngồi xuống cạnh Nguyễn Bạch.
- Mua bài.
- Mua bài.
- Mua bài.
Cả 3 cùng ném ra 1 xèng.
Ngay lập tức, 3 quân bài điện tử từ phía dealer lướt trên bàn cược. Bàn cược vốn là một màn hình điện tử cảm ứng cỡ lớn, lập tức xuất hiện những lựa chọn cho người chơi.
Nguyễn Bạch nhìn vào 2 vạch cảm ứng trên bàn. Đây là vạch quy định độ bất định của 2 yếu tố, nếu kéo 1 vạch này về gần mức 0, thì yếu tố đó càng gần tới độ xác định, nhưng cũng sẽ khiến vạch còn lại tiến dần về phía vô cực, tức là hoàn toàn bất định.
Hắn gõ gõ một cái nút 2 lần, đổi cách hiển thị. Ngay lập tức, 2 vạch kia biến thành 2 đồ thị xác suất, chạy từ 0 tới 100%.
Giới hạn thời gian để ra 1 quyết định là 30 giây. Sau 30 giây, bàn cược sẽ tự động tiến tới một phiên tính khác, và các giá trị sẽ thay đổi.
Không ai biết những người chơi còn lại sẽ điều chỉnh các giá trị của mình ra sao. Kết quả của ván bài phụ thuộc rất lớn vào những xác suất này.
- Lật bài.
- Lật bài.
- Lật bài.
Nguyễn Bạch, 1 lá biến thành 2 lá, 16 điểm.
Vương Minh Quang, 1 lá biến thành 3 lá, 24 điểm. Nhưng vì đây là lượt đầu, hắn được trừ 21 điểm nếu quá điểm. Hắn có 3 điểm.
Quý ông kia, 1 lá A. 11 điểm.
- Dừng.
- Mua.
- Mua.
Nguyễn Bạch dừng. 2 người kia tiếp tục mua.
- Lật.
- Không lật. Đặt 100 bit tím. Gấp đôi.
Quang lật bài. 2 lá. 18 điểm.
Vị khách kia lại không lật. Ông ta vẫn để bài mình ở trạng thái bất định. Thay vào đó, ông ta xác định chính xác số tiền và nâng gấp đôi tiền cược.
- Rút.
- Rút.
Đồng loạt, cả Quang lẫn Nguyễn Bạch đều rút lui. Cả 2 mất 50% số tiền cược. Nhưng vì số tiền cược của họ là bất định, nên giờ mới bắt đầu xác định. Quang mất 6 bit trắng. Nguyễn Bạch mất tới 60 bit xanh. Điều này khiến hắn tiếc xót cả ruột.
Hắn quay sang liếc Quang. Cả 2 đều hiểu đối thủ vừa tới cũng rất am hiểu về trò này. Ông ta sẵn sàng đem ra 1 số tiền khổng lồ để đặt, là vì phiên vừa rồi có tới 90% khả năng ông ta được trên 19 điểm. Như vậy, nếu Quang dại dột theo bài, thì hắn có cơ hội rất cao bị quá 21 điểm. Và lúc đó, hắn sẽ mất 1 số tiền khổng lồ.
- Khà khà. Cám ơn các vị.
Quang không thèm đáp lời. Hắn đứng dậy tìm bàn khác. Vị khách kia cũng ngay lập tức đứng dậy. Ông ta cố ý đi theo hắn.
Nguyễn Bạch không đi theo 2 người kia. Hắn biết rõ nếu đối thủ là một kẻ biết chơi, và đối tác của hắn xui xẻo bị chọn, thì hắn cũng không dại gì dây vào. Hắn sẽ tìm một bàn khác để tự mình kiếm chác.
Bị theo chân như vậy, thực sự Quang không hề thấy bực. Đây vốn chính là ý đồ của hắn. Người đàn ông này, nếu hắn không lầm, chính là Illya Klug.
Quả nhiên, như bị ma ám. 10 trận liên tiếp, hắn bị Illya Krug đánh bại.
Quang vốn không có ý định múa rìu qua mắt thợ. Đối phương dù sao cũng là chuyên gia trong lĩnh vực này. Hắn chỉ cần một cơ hội để tiếp xúc với con người này.
- Illya Klug. - Nhân một cơ hội, Quang ghé vào tai lão nói nhỏ.
- Ta biết ngươi là ai. Gián điệp của Vương Thụy An?
- Khà khà. Cũng gần như là vậy đi. Vòng lặp cấp độ 2 của ông quả thực khó đỡ đấy. Số lượng biến số nhiều tới mức gần như không thể theo kịp.
- Ta biết các ngươi muốn đối phó với John Pan. Quả nhiên chẳng có ai làm đồng minh của Vương tộc được mãi. Các ngươi luôn nghi ngại bất kì ai ngoại tộc. Nhưng ta cũng muốn nói rõ một điểm thế này. Đừng nói là ta không ưa gì Vương tộc các ngươi, nhưng cho dù ta có ham muốn bất kì loại bổng lộc nào mà các ngươi đưa ra, ta cũng chẳng có cách nào giúp được ngươi đâu. Vòng lặp Illya, vốn dĩ cũng không phải do ta phát hiện ra. Muốn tiến vào vòng lặp cấp 3, chính ta cũng không biết cách.
- Một Illya lúc nào cũng dương dương đắc ý với thành tựu của mình, sao đột nhiên lại khiêm tốn như vậy?
- Lúc tính mạng mình bị đe dọa thì ai cũng phải thành thật cả thôi. Tóm lại, ta thực sự không quan tâm tới chuyện của các ngươi, cũng đừng nghĩ là ta đủ khả năng để giúp đỡ. Ta chỉ muốn sống yên ổn với công việc ở đây thôi.
Nói rồi, lão ta tức tối đứng dậy.
- Khoan đã! Nếu lời ông nói là thật, thì ai mới là người phát hiện ra Vòng lặp ấy?
Quang vội vã chạy theo. Hắn thực sự không muốn mất công toi chuyến đi này.
- Có nói ngươi cũng không tin…
Uỳnhhhh!!!!!
Trần casino bỗng nhiên sập xuống. Khói bụi mờ mịt. Tất cả mọi người tán loạn chạy trốn. Một luồng Khí áp khủng khiếp phóng tới, ngay lập tức xé toang cơ thể của Illya Klug ra làm nhiều mảnh, còn không kịp có một tiếng hét vang lên.
- Cái quái…
Quang giận dữ gầm lên. Dám ngang nhiên cướp con mồi ngay trước mắt hắn, thực sự không thể tha thứ.
Hắn dàn mỏng Khí lực của mình rồi tỏa ra khắp 4 hướng, xác định số lượng kẻ xâm nhập. Có tới 9 tên. Tác phong di chuyển có vẻ rất chuyên nghiệp. Vũ khí mang trên người cũng đều là hàng Trung phẩm trở lên. Trình độ cũng đều ít nhất là Tiến sĩ.
Cường giả ở Sa Li Khan vốn không hề thiếu, nhưng vì sao cần tới cả một Tiểu đội chỉ để đi trừ khử Illya?
Ngay khi hắn dò xét được đối thủ, đối thủ cũng sẽ ngay lập tức nhận ra hắn. Nhưng Quang rất nhanh chóng thu hoàn toàn Khí lực của mình vào trong cơ thể, lặng lẽ không một tiếng động kiếm đường chuồn.
Nếu thực sự muốn chơi trốn tìm với hắn, thế gian này thực sự cũng không có mấy ai. Nếu là ít người, hắn còn muốn phát tiết một chút. Đông tới vậy, chuồn vẫn là thượng sách.
Việc đã không thành, giết cái đám này cũng chẳng giải quyết được chuyện gì. Lằng nhằng rồi bại lộ thân phận thì được không bằng mất. Ám Hành Sứ Giả, chính là phải biết tỉnh táo trong mọi hoàn cảnh.
Đang lén lút trườn bò thoát ra ngoài, hắn chợt đụng phải một người.
Nhìn đi nhìn lại, hóa ra là đồng sự của hắn.
Chưa bao giờ Vương Minh Quang gặp một người ăn ý tới vậy. Đánh bạc đã cùng cạ, đến bỏ trốn cũng cùng đường.
- Xèng… mất hết rồi… - Nguyễn Bạch mếu máo.
- Thôi, bỏ đi mà làm người, ông bạn ạ. Cái mạng vẫn hơn chứ? - Quang an ủi.
Cả hai cứ thế bò ra khỏi Casino.
Cứ ngỡ như vậy đã an toàn, nào ngờ một tiếng cười khanh khách vang lên.
- Black Cock, còn cứ nghĩ ngươi sẽ chạy tới Bắc Hà, ai dè lại xuất hiện ở Sa Li Khan này.
Nguyễn Bạch giật mình bật dậy, chạy thật nhanh tới núp vào sau một căn nhà, lén lút ló mặt ra nhìn.
Phía trên nóc Casino, một tên cao kều tóc vàng đang ngồi đó, bản mặt đắc ý cười nhạo.
- Mả m* nó! Cái bọn Holy Knight này đúng là đứa nào đứa nấy đều kiêu ngạo đáng ghét như nhau!
Nguyễn Bạch lầm bầm chửi.
- Holy Knight? - Quang cũng vừa chạy vào núp bên cạnh hắn, vừa hỏi - Là đám Holy Knight đang đánh thuê cho Quận 1?
- 10 tên đó, chính là 10 tên thuộc cấp Bishop mới được tuyển mộ cách đây 3 năm. Holy Knight mở rộng quy mô, nhân tài đầu nhập cũng nhiều gấp vài lần các Guild khác. Mấy thằng đó đều là Runner cấp S cả, nhưng lại chuyên về giết người cướp của, không việc khốn nạn đồi bại gì không dám làm.
Quang nghe tới đây, hơi nhíu mày. Đến Black Cock còn nhận xét tệ tới vậy, tức là tụi này ăn ở còn tệ tới mức nào?
- Bọn chúng chính là La Croix đó sao?
Nguyễn Bạch gật đầu. La Croix, cũng giống như The Cross, nghĩa là Thập Tự. Đặt tên đầy vẻ mộ đạo, lại rất hợp với bối cảnh Holy Knight, nhưng kỳ thực đám người này không khác gì lũ thổ phỉ. So với tên Gregor hồi trước, còn tởm hơn gấp trăm lần.
- Ê Marco! Ta và ngươi không thù không oán. Việc ai nấy làm. Ngươi phá sòng bạc, ta không báo cảnh vệ. Ta rời khỏi đây, các ngươi làm như không nhìn thấy, có được không? Ta cũng thực sự không muốn phải động thủ với đồng nghiệp… - Nguyễn Bạch lên tiếng.
Người tên Marco kia nghe thấy, lại bật cười khanh khách.
- Ha ha. Lão già, lão nói hay lắm. Cơ mà, cả nước đang truy tìm con gái lão, nghe bảo là con nhỏ đang cầm chìa khóa gì đó của Phạm Viết Phương có phải không? Lão ở đây, hẳn con gái lão cũng không xa đâu nhỉ? Anh em Thánh Hội chỉ có chút lòng thành giúp đỡ đồng nghiệp thôi mà. Hay là mời lão về Trụ sở anh em mình uống chén nước chè hàn huyên tâm sự nhỉ?
Nguyễn Bạch hơi đâu mà đôi co với thằng đó. Hắn đã lặng lẽ chuồn đi.
Phập!!!
Vừa chạy chưa được bao xa, một mũi tên đã chẳng biết từ đâu bay tới, cắm phập ngay sát chân hắn.
- Thiên Lý Xạ Tiễn? Con đ* Janet!
Trong đội Thập Tự lão Bạch cũng biết kha khá. Dù sao thì cũng là đội ngũ Runner cấp S, người trong nghề đều sẽ nên tìm hiểu qua. Trong Thập Tự, có một nữ cung thủ, tính tình lăng loàn đồi trụy, chuyên đi gạ gẫm đàn ông, lòng dạ thì nhỏ nhen hay thù vặt, bù lại, khả năng Xạ thuật thực sự có thể xếp top trên thế giới.
Thiên Lý Xạ Tiễn. Sử dụng vũ khí Thượng phẩm Sharanga từ tàn tích Vương triều Visshala, và bộ tên được làm theo bản vẽ của Brahma, kết hợp cùng Nhãn lực thiên bẩm và tài năng thiên phú của Janet, đã khiến cô ta có thể bắn tỉa từ khoảng cách hơn 1km, thậm chí còn có thể xa hơn.
Nguyễn Bạch đương nhiên sẽ không khiến mình thành bia tập ngắm. Hắn ngay lập tức tung ra Man Thiên Quá Hải.
Cộng sự bất đắc dĩ của hắn, Vương Minh Quang, cũng rất nhanh chóng chui vào làn khói đó.
Rầmmmm!!!!
Vừa mới tưởng đã chạy thoát, từ trên trời, một cây cột to cỡ thân người, có hình dáng như cây cột thờ Totem của thổ dân, thân khắc những hoa văn lấp lánh ánh kim vàng óng, giáng thẳng xuống trung tâm làn khói. Một luồng Thánh quang tươi mát từ đó phát ra, ngay lập tức thổi bay làn khói của Nguyễn Bạch.
- Đây vốn là vũ khí bí mật để dành tới khi Thánh Hội xung đột với Ám Hành ở phương Đông. Tiểu đội này vốn được cho nằm vùng ở nơi này để săn bắt Hà Khuyết Minh. Chỉ chút mánh khóe nửa vời của lão thì đã đáng là bao?
Từ trên cây cột, Marco chễm chệ ngồi đó, nhìn xuống 2 con người vừa bại lộ thân hình lén lút hèn mọn phía dưới, cười khinh miệt.