Thiên Mệnh Khả Biến

Chương 563: Dấu hiệu



Hình như ở phía kia có đánh nhau thì phải?

Vân đang dạo một vòng quanh Quận 2, chợt thấy phía xa xa từng đợt khí áp thổi tới, cho thấy có một trận đánh nhau cũng không hề nhỏ.

“Không biết có liên quan tới Daddy hay không?”

Ông bu của mình đi tới đâu là sẽ có oan gia truy sát tới đấy, việc này cô chẳng còn lạ gì. Lão Bạch cũng rất giỏi xoay sở khi gặp rắc rối, nên cô cũng chẳng vì thế mà lo lắng. Nhưng hình như đợt trước ông ta bị thương cũng không hề nhẹ, nếu có gặp phải truy sát thì chắc cũng sẽ lẳng lặng mà chuồn, chứ không có đánh nhau to tới vậy.

Cả ngày nay Vân đã thử đi theo những tín hiệu từ Red Witch, nhằm “săn” những bit lượng tử trôi nổi khắp Quận 2. Tuy nhiên, cho tới nay thành quả khá khẩm nhất mới chỉ là 1 bit tím, và sau khi chạy bit tím đó thì hoàn toàn không ra được bit đen, cũng tức là cô đã mất trắng cái bit tím đó.

Nếu chỉ đơn giản là đi tìm kiếm bit tím và những bit có giá trị thấp hơn, thì cũng không thật sự bõ công. Dã tâm của Liễu Thanh Chân nhằm lấy được một slot ở Đệ Nhị Tháp, đương nhiên là phải tìm kiếm bit đen, rất nhiều bit đen.

Xem ra đúng là không dễ ăn như vậy. Hôm nay mới chỉ là ngày đầu tiên thôi, hi vọng ngày mai Red Witch sẽ phân tích ra thứ gì đó mới mẻ.

Hướng làm ăn này chưa thấy sáng sủa lắm, Vân cũng muốn đi tới hóng hớt vụ đánh nhau phía xa xem sao. Kinh nghiệm của cô cho biết, nơi nào có chuyện xảy ra, nơi đó hẳn phải có thứ gì hay ho.

Hơn nữa, chẳng hiểu vì sao, chiếc khăn đỏ cô đang đeo trên cổ lại như có một sức hút từ nơi đó thu hút lại.

Chiếc khăn này… là quà mà sư phụ tặng cô đã nhiều năm rồi, và nó rất hữu dụng trong suốt cuộc hành trình, cũng là lý do mà “người trong nghề” gọi cô là Phù Thủy Đỏ nữa. Nhưng thật ra, Vân cũng không biết quá nhiều về chiếc khăn mà mình đang đeo. Chỉ biết rằng, nó không phải là một Bảo vật Trung phẩm, Hạ phẩm, Thượng phẩm hay Thần phẩm gì hết. Nó còn chẳng thể nào xếp hạng.

Ở phía đó… giống như có một vật gì đó… một tiếng gọi mơ hồ mời gọi cô bước tới…

“Hồng Vân!”

Bất chợt, tiếng Red Witch vang lên bên tai.

- Sao vậy?

“Có người theo dõi chúng ta!”

- Chắc chứ?

“Bọn họ đã theo chúng ta 3 con phố rồi. Có tới 98% khả năng là cố ý theo dõi”.

Chậc! Vân chợt tặc lưỡi. Nếu có Vương Thành Văn ở đây, hẳn hắn ta sẽ nhận thấy dấu hiệu của kẻ theo dõi ngay từ đầu. Nhưng, vì đâu mà Red Witch có tính năng phát hiện theo dõi như vậy, cô cũng thấy rất tò mò.

- Này Redwitch, cậu làm sao mà biết có người đang đi theo chúng ta?

“Từ sau khi tôi được tiếp cận với Vòng lặp Man’Noerr cấp 2 thưa cô. Khi cô chạy vòng lặp này trên bản đồ điện tử của Sa Li Khan, cô sẽ thấy vô vàn những mã lệnh đơn lẻ đang di chuyển trong khắp vùng Sa Li Khan này. Một số mã lệnh đặc trưng chính là những bit lượng tử đang trôi nổi trong không gian ảo. Còn số khác lại là những thẻ định vị tượng trưng cho mỗi cư dân, hoặc các con robot đang hoạt động trong mạng lưới.”

- Ghê vậy sao? Lợi hại! Lợi hại! Vậy… cậu có thể tìm kiếm thẻ của Vương Thành Văn không?

“Không thưa cô. Rất tiếc, thẻ của cô Hồng Vân, cậu Văn, cậu Phong, và ông Bạch đều đã trải qua xử lý từ, không thể truy dấu”.

- Chậc chậc…

“Nhưng tôi có thể truy dấu được con Abo đang ở bên cạnh cậu Văn. Giờ cậu Văn đang ở địa phận Quận 1 thưa cô”.

- Chời má! Vậy mà giờ má mới nói với con!?

Vân thực sự cạn lời với cái phần mềm này. Chẳng lẽ cứ phải hỏi nó mới nói? Nó nghĩ mình là Nguyễn Thanh Phong chắc? Mà biết được Vương Thành Văn vẫn còn ở Sa Li Khan là được rồi. Cứ sợ hắn trôi ra biển chết mất xác thôi.

Lại nói về những kẻ đang theo dõi mình, Vân mới liếc vào màn hình điện thoại. Cô thấy 2 chấm đỏ đang lòng vòng bám theo phía sau mình, chỉ cách một cái góc tường.

Bám sát tới vậy mà tới giờ mình vẫn chưa phát hiện ra, lũ này hẳn có trình độ không hề thấp. Có lẽ là dân trong nghề.

Giỏi về những mánh lới này, thường là lũ Shadow, nhánh đạo tặc trong Runner. Lũ này chiến lực vốn chẳng cao được là bao, nhưng những trò lén lút ẩn nấp thì cực kì thành thạo.

Đám Shadow này, nếu bây giờ ra mặt, đập cho chúng nó một trận, thực ra không hề khó. Cái khó là, bọn này chắc chỉ là thám thính, mục đích phía sau là để thăm dò hành động của mình. Mình còn chưa rõ là Guild nào, nhưng động thái này cho thấy chúng khá có tiềm lực. Có tiềm lực thì mới hành động lớp lang, trước là thăm dò, sau đó mới vạch cách thức hành động.

Nếu bây giờ đập 2 tên này, sẽ chỉ cho chúng thấy mình đã biết bị theo dõi, chúng sẽ ra đối sách khác. Thôi thì tạm thời cứ tránh vậy.

Đã thấy rõ những kẻ theo đuôi trên bản đồ rồi, thì việc cắt đuôi chúng không hề khó khăn. Khoảng 15 phút sau, 2 tên kia đã tụt lại cả dặm, ngơ ngơ ngác ngác không biết Vân đã đi đâu.

Vân đắc ý mỉm cười. Nãy giờ cũng coi như 1 dịp tham quan toàn bộ ngóc ngách Quận 2 này. Cô chợt khựng người lại vì thoáng thấy một thứ gì đó trên bức tường trong một con hẻm.

Ở Quận 2 này, các hình vẽ Graffiti xuất hiện ở khắp mọi nơi. Điều này cũng chẳng có gì mới lạ. Một nơi nhiều nhân khẩu trẻ, lại khá tự do thoải mái, thì văn hóa đường phố cũng dễ được phổ biến. Nhưng… nếu những hình vẽ này dùng để che giấu một phương thức truyền tin thì sao?

Vân đưa tay lần theo những bức vẽ trên tường. Hai ngón tay cô chạm tới một dấu hiệu được sơn đen, nếu nhìn qua rất dễ bị lẫn với những hình ảnh đầy màu sắc xung quanh. Bức tường này vẽ những thanh niên phong cách hip hop đang tụ tập chơi bời, khá đẹp. Nhưng trong những gương mặt xuất hiện trong tranh, lại có một thanh niên đang nhìn thẳng về hướng người xem, cười một nụ cười rất tươi.

Nụ cười này, cứ có chút gì đó khiến Vân thấy lấn cấn. Những vết đen vốn là mi mắt, cùng với vết đen trong vùng họng, vô tình lại tạo nên một dấu hiệu mặt cười rất đặc trưng.

Hai con mắt là 2 đường cong quay xuống, cái miệng cười thì lại là 1 đường cong lớn quay lên.

Vân cứ đưa 2 ngón tay vân vê những đường nét ấy, một cảm giác lành lạnh từ ngón tay truyền tới.

- Hồng Vân?

Vừa nghe tiếng gọi, Vân giật mình quay lại, thì một ngón tay thon dài lành lạnh đã đặt lên miệng cô, ra hiệu im lặng.

- Chị Leila?

Trước mặt cô là một cô gái Người Bướm, nước da nâu sậm, tóc đen, mắt xanh, mặc một bộ đồ trùm kín.

- Hồng Vân? Sao em lại ở đây?

- Em phải hỏi chị câu đó mới đúng? Cũng đã 7 năm rồi em mới gặp chị. Tại sao lại ở Sa Li Khan này…

- Được rồi, những thứ đó hỏi sau đi. Đi theo chị.

- Đi đâu?

- Tới bản doanh. Ở đây không tiện nói chuyện.