Thiên Mệnh Khả Biến

Chương 595: Con đường độc hành



Văn bước ra khỏi lều, đi qua chỗ thằng Long. Thằng bé thấy hắn phăm phăm đi về phía trước như vậy, vội lon ton chạy theo.

- Anh Văn, anh đi đâu thế?

- Quận 2.

- Ế? Đừng có liều! Giờ anh không mang căn cước trong người, đi ra đại lộ cũng có thể bị gô cổ xích lại chứ đừng nói là tới được Quận 2.

- Vậy bọn thằng Đức vẫn tới đó đánh bom đó thôi?

- Mấy anh ấy sử dụng căn cước giả do anh Sáng Chế Gia kia chế tạo đó. Nhưng chỉ dùng được trong 8 tiếng thôi.

- Chắc hẳn vẫn còn cách khác chứ? Trước khi có tên đó thì làm sao?

- Thì luồn lách á. Nhưng phải là người thực sự quen đường ở đây cơ. Chỉ mấy người như anh Đức mới có thể luồn lách khắp cả 3 Quận mà không bị phát hiện.

- Ở đây còn giữ lại mấy mẫu thẻ căn cước giả đã dùng hồi trước không? - Văn ngẫm nghĩ 1 chút rồi nói.

- Có anh. Để em đi lấy cho anh. Nhưng mấy cái đó tụi em nghiên cứu riết rồi mà chả tìm được cách nào. Nhưng em cứ lấy về đây cho anh xem nhé.

***

Sau khi Long lấy những tấm thẻ cũ tới bờ sông, cũng là lúc Văn đang ngồi bên con Abo. Hắn lục lại từng dòng Nhật kí mà Liễu Thanh Chân ghi chép lại. Dù rằng Nhật kí kết thúc trước khi đến thời điểm hắn bắt đầu buôn bán căn cước giả, nhưng Văn vẫn tin rằng mình có thể tìm ra manh mối gì đó.

Theo những phát hiện của Liễu Thanh Chân, hệ thống kiểm soát công dân của Sa Li Khan được dựa trên nền tảng Vòng lặp Man’Noerr. Vòng lặp Man’Noerr về bản chất lại là những dòng thông tin gián đoạn có tính tuần hoàn, hay trực quan hơn thì giống như vô hạn những đường tròn đồng tâm, mà đường tròn ở ngoài cùng cũng chính là đường tròn ở trong cùng.

Nếu đánh dấu 1 điểm ở 1 đường tròn, rồi tìm kiếm 1 điểm đối chiếu với điểm đó ở trên 1 đường tròn khác, ta có được 1 vòng lặp. 2 điểm đầu cuối này lại trùng nhau nhờ hiện tượng Rối lượng tử, và cũng có thể coi là 1 lỗ hổng nếu biết cách khai thác. Phương pháp để bắt kịp điểm đầu được đánh dấu, gọi là Truy dấu. Vậy để Truy dấu, trước tiên cần phải có 1 điểm đánh dấu ban đầu.

Điểm đánh dấu ban đầu này là tối quan trọng. Đây cũng chính là thứ mà Văn đang nghĩ cách để tìm kiếm. Hắn cần 1 điểm mà hắn đã biết trước đặt tại Quận 2 để theo dấu.

- Đám Abo ở Quận 2 khi xuất xưởng đều có 1 mã nguồn nhận diện, cũng khá tương đồng với mã căn cước của con người. Nhưng con Abo của anh Văn đã bị cắt ra khỏi hệ thống, không thể nào truy xuất lại mã nguồn ban đầu nữa.

Long nói. Văn cũng gật đầu tán đồng. Không thể sử dụng con Abo này làm điểm neo đậu.

Hắn chợt nghĩ tới Vân. Nếu có thể kết nối với Vân, cô nàng sẽ trở thành điểm đánh dấu để dẫn lối hắn về với Quận 2. Và cũng chính cô ta đã kết nối với hắn thông qua Vòng lặp để nói chuyện thông qua con Abo.

- Abo, kết nối với Vân thử xem.

“Đang thử. Không thể tìm thấy địa chỉ liên lạc trong phạm vi tìm kiếm. Nhưng cũng không hề có dấu hiệu của sự biến mất của địa chỉ liên lạc.”

- Nghĩa là sao?

“Nghĩa là Abo đã lần theo sợi dây kết nối đến với cô Hồng Vân, và sợi dây ấy vẫn luôn tồn tại, nhưng lại không hề dẫn tới 1 địa chỉ vật lý nào. Sợi dây kết nối ấy dẫn tới 1 chiều không gian khác.”

- Chiều không gian khác? - Thằng Long trố mắt ngạc nhiên - Có hơi viễn tưởng quá không đấy? Khoa học nhân loại đã đạt tới trình độ này từ lúc nào?

Văn cũng không rõ thằng Long biết được bao nhiêu về “khoa học nhân loại”, nhưng đúng là chiều không gian khác thì nằm ngoài tầm hình dung của hắn. Có thể sẽ giống với khoảnh khắc khi sử dụng “Bước nhảy Kouda’in” chăng?

- Cậu có kết nối được với cô ấy không?

“Abo đang cố gắng. Có thể sẽ mất rất nhiều thời gian, cũng có thể là mất ‘vô số’ thời gian.”

Trong lúc chờ đợi, có lẽ cần tìm 1 điểm neo đậu khác.

Văn chợt nghĩ tới cái thẻ căn cước giả của chính hắn.

- Liễu Thanh Chân có nói, mỗi tấm thẻ căn cước đều đã được đồng bộ với sinh trắc của người sở hữu. Thậm chí còn gắn luôn với tình trạng của chủ nhân. Nếu chủ nhân qua đời, nó sẽ tự động cập nhật trạng thái thành ‘disabled’, còn nếu chủ nhân tồn tại, nó sẽ luôn ‘active’. Một khi tấm thẻ bị cập nhật thành ‘disabled’, dòng mã lệnh tương ứng với danh tính của con người đó sẽ mãi mãi biến mất - Văn nói - Đây vốn là điều anh chưa hề biết. Liễu Thanh Chân chỉ có thể mua lại số căn cước của người sống, vì số căn cước ấy chưa bị ‘disabled’, và hắn sẽ gắn mã lệnh ấy với sinh trắc của người sử dụng mới.

- Vậy nếu người sử dụng mới qua đời? - Long thắc mắc.

- Thì số căn cước kia cũng sẽ bị vô hiệu hóa theo. Người bán căn cước ban đầu sẽ không thể lấy lại số căn cước ấy nữa, và vĩnh viễn bị coi là ‘đã chết’ trong mắt hệ thống. Người đó sẽ vĩnh viễn mất đi quyền công dân và những khả năng pháp lý trong Sa Li Khan.

- Vậy thì có sao đâu - Long xì mũi - Cũng giống như bọn em mà thôi.

- Ừ. - Văn gật đầu - Vậy bây giờ dù anh không cầm tấm thẻ mang tên Vương Văn A trong người, thì tấm thẻ ấy vẫn gắn với sinh trắc của anh. Chỉ là dưới cái nhìn của hệ thống thì địa điểm vật lý của anh và tấm thẻ không trùng khớp.

- Theo em được biết, những trường hợp làm mất thẻ thì cần được báo cáo ngay với cơ quan chức năng để kích hoạt khả năng di chuyển tự do trong thời gian làm lại thẻ. Nhưng nếu anh báo cáo với bất kì Quận 1, 2 hay 3 thì em nghĩ khả năng anh bị tóm là rất cao.

- Khả năng di chuyển tự do trong 1 thời gian cố định à? - Văn đưa mắt nhìn Long.

Thằng Long cũng nhìn lại hắn. Nó ớ ra 1 điều gì đấy.

- Giống hệt như những tấm căn cước giả của Liễu Thanh Chân! - Nó ồ lên.

Văn cầm 1 tấm thẻ lên nhìn ngắm.

- Người mất thẻ, thì thẻ bị vô hiệu hóa và người sẽ được di chuyển tự do. Nhưng nếu ‘thẻ mất người’, nhưng lại coi thẻ như người, vậy là tấm thẻ cũng có khả năng di chuyển tự do mà không bị kiểm soát! Suy cho cùng, ‘người’ hay ‘thẻ’ thì cũng chỉ là 1 dòng mã lệnh.

Văn dí tấm thẻ căn cước giả đã hết hạn trên tay đút vào con Abo.

- Abo, tìm kiếm địa điểm vật lý của thẻ căn cước mang tên “Vương Văn A” đi! Long, em biết cách gán thông số của cái căn cước đó vào tấm thẻ này không?

- Em á? - Long tròn mắt.

- Em đã quen với cơ chế Vòng lặp rồi cơ mà? Cái lá chắn mà em ‘độ’ lại của Liễu Thanh Chân cũng theo cơ chế đó đó.

- Ừm. Cái anh nhờ có vẻ không khó như việc làm giả hoàn toàn 1 căn cước. Chỉ là gán 2 cái thông số lại với nhau thôi đúng không? Để em thử xem… Hay là anh làm đi? Em sẽ chỉ cho anh nếu em tìm thấy hướng đi.

Văn trước giờ chỉ học Tin học trong trường. Hắn nghĩ rằng về kĩ năng lập trình thì hắn biết chút chút vẫn con hơn thằng Long chưa từng học hành gì. Nhưng hắn cũng không phải là Vân. Giá mà có Vân ở đây, mấy thứ cỏn con này thực sự không đáng để nhắc tới.

Nhưng Văn khi phải tự thân mình vận động, hắn cũng không quá e dè với thứ vượt sức mình.

“Nhóc, chú mày phải tự trau dồi mọi kĩ năng sinh tồn nhé. Đừng ngán bất cứ thứ gì cả. Anh mày từ trước tới giờ cũng phải tự thân mình làm rất nhiều thứ, vì có những lúc ngoài chính bản thân ra thì chẳng thể trông cậy vào ai khác. Đó là con đường độc hành mà rồi cũng đến lúc chú mày phải bước đi.”

Trong số những bài học mà anh Quang để lại cho hắn, hắn vẫn nhớ như in câu nói này.

Con đường độc hành, hắn phải bước 1 bước đi đầu tiên.

Văn kê 2 bàn tay lên bàn phím sau lưng con Abo. Bằng những kiến thức còn nhớ được từ những lần học cấp tốc và những quyển giáo trình, hắn bắt đầu những thao tác đầu tiên truy cập vào ma trận dữ liệu khổng lồ của Sa Li Khan.