Thiên Mệnh Khả Biến

Chương 598: Âm dương song đấu



Quang chẳng còn xa lạ gì với thứ được gọi là “Mãn Nguyệt Triều Quyền” của thằng Văn. Uy lực tương đương Phá Không Quyền, nhưng cơ chế ra đòn lại khá kì quái.

Từ cái ngày thằng nhóc còn phải cảm nhận được nhịp độ của đối thủ rồi mới có thể nương vào đó mà tung quyền, cho tới lúc tự bản thân nó đủ sức để ra được một quyền xuyên phá không khí. Cho tới bây giờ, lại còn thần không biết quỷ không hay, cứ vậy tung quyền áp đánh cho hắn ngã nhào.

Qua thời gian, độ hiệu quả của cách tiếp cận của Vương Thành Văn với Triều Quyền lại càng được chứng minh là ưu việt vượt trội hơn quyền pháp thông thường. Triều Quyền của Văn có không gian phát triển lớn hơn, nên việc thằng nhóc tạo ra 1 kĩ thuật như vừa rồi là điều không khiến Quang bất ngờ.

Hắn chỉ cảm thấy dè chừng vì không hiểu ra cách thức của thằng nhóc.

Mọi chiêu thức tung ra, dù có với tốc độ nhanh tới bao nhiêu, vẫn luôn cần động tác. Những động tác ấy cũng là dấu hiệu cảnh báo để đối thủ có thể phản ứng chuẩn bị. 1 chiêu thức mà không cần bất kì động tác nào, cực kì nguy hiểm.

Gượm đã. Quang vừa tiếp đất, lộn 1 vòng đứng dậy, vừa suy nghĩ. Là “không cần động tác”, hay là “không nhìn thấy động tác”?

Liệu thằng nhóc còn có thể tung ra bao nhiêu cú như vậy nữa? Nó cần những điều kiện gì?

Sự dè chừng chờ đợi này khiến hắn không vội áp sát thằng nhóc nữa, nhưng cũng lợi dụng khoảng cách ấy, Văn ngang nhiên thủ thế ra quyền.

Khó chịu! Quang thầm rủa. Làm những điều khiến đối thủ khó chịu, chính là điều hắn đã dạy thằng nhóc. Hắn tiến thì nó lùi. Hắn lùi thì nó tiến. Không để lỡ bất kì 1 cơ hội nào để giành về từng chút lợi thế.

Quang ngay lập tức lao tới, nhưng vì phải thay đổi giữa trạng thái chờ đợi và tiến tới, luôn tồn tại 1 chút quán tính khiến hắn chậm trễ. Còn Văn dường như đã chuẩn bị sẵn từ trước, thấy Quang lao tới, hắn lập tức bật lùi trở về phía sau, nắm đấm vẫn giữ bên hông.

Một người đuổi tới, một người giật lùi, khoảng cách cũng không thể trong chớp mắt mà giảm xuống. Luận về tốc độ, không dùng tới những kĩ năng để gia tốc, thì Văn cũng chẳng hề chậm hơn Quang.

Quang lại càng không thể sử dụng Ngũ Hành Tương Sinh Bộ, vì gia tốc tốc độ quá cao có thể khiến hắn lao về phía trước rất nhanh, nhưng lại khó đổi phương hướng. Với 1 kẻ ranh mãnh như Vương Thành Văn, nó hoàn toàn có thể dùng khoảnh khắc ấy để đổi hướng chạy.

Vì vậy, Quang lựa chọn sử dụng Kim Hành Bộ mà tiến tới, sẵn sàng bẻ góc để đuổi theo thằng Văn bất cứ khi nào thằng nhóc đổi hướng chạy.

Kim Hành Bộ khiến cho khoảng cách giữa 2 người giảm xuống rõ rệt. Còn Văn luôn cố sử dụng Kính Hoa Thủy Nguyệt để lừa dối đối thủ, nhưng Quang đã chẳng còn xa lạ gì với thứ kĩ thuật này.

Kính Hoa Thủy Nguyệt, và Ngũ Hành Bộ Pháp, đều cùng từ 1 cội nguồn mà ra.

Chẳng mấy chốc, Văn đã bị đối phương bắt kịp. Nhưng lần này, hắn không cố gắng chạy thoát. Một bước chân giẫm thật mạnh xuống mặt đất làm trụ. Toàn bộ quán tính của hắn khi lui về phía sau, lúc này biến thành áp lực dồn hết lên chân hắn, nhưng cũng vì vậy mà hắn triệt tiêu hoàn toàn đà lui về mà vừa sẵn sàng để đấm về phía trước. Nắm đấm đã tích được tới 20 lần Lực bất ngờ tung ra, kéo theo đó là 1 tràng âm thanh vang rền.

Đại Lực Trọng Pháo!

Chỉ khi quyền đã tung ra, Quang mới hoảng hồn nhận ra đây là loại kĩ thuật gì.

Không phải Mãn Nguyệt Triều Quyền, mà là Đại Lực Trọng Pháo, kết hợp giữa Đại Lực Quyền và Trọng Lực Quyền.

20 luồng lực xoắn lại với nhau thành 1 mũi khoan trong không khí, nhắm thẳng tới Vương Minh Quang còn đang trên đà lao tới. Từ 20 luồng lực ấy lại toát ra trọng lực hút hắn thẳng về phía trung tâm, lực hút mạnh như vòi rồng khiến hắn không còn đường nào tránh né.

Mũi khoan ấy khoan tới ngay trước mặt hắn khiến Quang cảm thấy sự nguy hiểm cận kề. Toàn bộ Khí lực của 1 Siêu Cường giả mới theo bản năng bùng phát ra 4 phía, biến 1 vùng không gian xung quanh trở thành thế giới lượng tử của riêng hắn.

Đại Lực Trọng Pháo xuyên qua đầu Quang, nhưng lúc này chỉ còn là những hạt photon bay tán loạn. Quang đột ngột xuất hiện ngay trước mặt Văn, mà lại là bóng chồng của 2 thân ảnh.

Một chưởng vỗ từ trên cao xuống. Một quyền đánh từ dưới lên.

Song Ảnh Đồng Kích.

Vẫn là Quang, với 2 thân ảnh thực hiện 2 động tác cùng 1 lúc, và cả 2 chiêu thức đều là thực.

Văn đưa tay trái đỡ lấy cú đấm móc từ dưới lên, khiến người hắn cũng hơi nảy lên trên. Nhưng cú chưởng đánh từ trên xuống thì không cánh nào chống đỡ.

Hắn bị vỗ 1 vỗ này vào mặt, cả người xoay tròn hơn 3 vòng giữa không trung rồi đập mặt xuống mặt đất, rồi lại nảy lên. Vừa nảy lên không, đã thấy 1 cước của Vương Minh Quang sút tới, nhè ngay bụng hắn mà sút đi như 1 quả bóng.

Chân vừa sút lên, đã lại được Quang thu về giẫm thẳng xuống mặt đất. Khí lực của 1 Tiến sĩ Địa Chất truyền thẳng vào bề mặt công trình của Ngã Ba Lớn, chạy tới phía Văn theo 1 đường vòng cung. Luồng khí này chạy tới đâu, nhựa đường bị đẩy bung lên tới đó, cho tới khi nó chạy tới ngay phía dưới Văn, thì nơi này vỡ ra thành 1 Huyệt. Từ Huyệt đó, 1 luồng Địa Mạch bắn thẳng lên người Văn, đẩy hắn bay thẳng lên không trung.

Quang nhún người. Ngũ Hành nguyên tố xoay tròn bên dưới bàn chân hắn.

Ngũ Hành Tương Sinh Bộ!

Chỉ trong 1 tích tắc, hắn lao người bay tới ngay phía trên Văn. Đạp 1 bước chân vào không khí để ngưng đà bay lại ngay giữa không trung, hắn vặn người xoay 1 vòng. Bàn chân vẽ lên 1 vòng đá thằng xuống người thằng nhóc.

Càn Khôn Chuyển Cước!

Bốpppppppppp!!!!!!!!!!!!

Văn bị 1 cước này đá bay xuống đất, để lại 1 vết nứt lớn trên mặt đường, rồi lại nảy lên, rồi lại rơi xuống.

Nhưng lần rơi xuống này, hắn không ngã sấp mặt nữa mà đã có thể đưa 2 chân tiếp đất, thân người ổn định, 2 bàn tay chẳng biết từ bao giờ đã đưa lên trước ngực, vừa đủ để đỡ lấy cú đá vừa rồi của Quang.

Đôi mắt hắn đang nhắm. 2 ngón tay áp út và út của hắn hơi thu lại, như vừa bấm xuống cái gì.

Ngay lập tức, ở trên không, Quang cảm thấy cổ chân mình tê dại. 2 ngón tay thằng Văn chẳng biết bằng cách nào đã bấm trúng yếu huyệt trên cổ chân hắn. Khí cũng không thể lưu thông liền mạch tới đó.

Đạp Không Bộ, hay kể cả là Đạp Không Phi Hành, đều lấy khí lưu ở 2 bàn chân làm chủ, vì bàn chân chính là cơ quan di chuyển chính của con người. Không thể điều khí xuống 1 bàn chân, khiến hắn không thể giữ thăng bằng trên không trung mà lảo đảo rơi xuống đất.

Còn đối với Văn, khoảnh khắc vừa rồi dù cực kì ngắn ngủi, nhưng cũng vô cùng kì lạ. Cứ như thể hắn đã nhìn thấy 1 thứ gì đó mà đáng lẽ hắn không thể nhìn thấy, vì góc độ mà Quang lựa chọn để tung cước chính là điểm mù của hắn.

Nhưng cũng không vì vậy mà Văn bỏ lỡ thời cơ. Đưa tay rút lấy cây thước Lỗ Ban phía sau lưng, hắn dùng Bộ pháp lao tới Quang đang lảo đảo rơi xuống đất, bắt đầu phản công.