Thiên Mệnh Khả Biến

Chương 745: Sâm La Vạn Tượng & các chiều không gian



Chương 745: Sâm La Vạn Tượng & các chiều không gian

“Chạy!”

Phản ứng đầu tiên của Elexa là như vậy. Phải chạy ngay thôi. Thằng ranh con này quá nguy hiểm, là quả bom nổ chậm, là cây cột thu lôi chuẩn bị dẫn phát đợt Thiên Kiếp kinh khủng tiễn hắn về với Up Heaven. Elexa luôn miệng nói thế gian này chỉ là cõi tạm, rồi sẽ có ngày hắn về với Niết Bàn, nhưng vẫn chưa phải là bây giờ, vẫn còn sớm mà, cõi tạm này vẫn còn nhiều điều lí thú mà?

Phản ứng sau đó của hắn bình tĩnh hơn chút. Chạy? Chạy đi đâu? Ở cự li này, còn có thể chạy đi đâu để kịp tránh Thiên Kiếp nữa?

Sau cơn hoảng loạn, hắn nhận ra trời vẫn trong, sao vẫn sáng, và gió núi vẫn thổi. Chẳng có đợt hạo kiếp kinh khủng nào giáng xuống.

Là vì Elena đã sai sao? Định lí Bayes gì gì đó, chẳng lẽ cũng không đáng sợ như cô ta nói? Nhưng những phân tích của Vương Thành Văn, theo như hắn cảm nhận, cũng đã đi thêm những bước đi rất xa trong việc vén bức màn Vũ trụ, đáng lẽ cũng đã quá đủ để Vũ trụ coi nó là mối nguy hiểm cần phải loại trừ. Là vì lời giải của Vương Thành Văn còn chưa hoàn chỉnh sao? Vũ trụ chẳng lẽ muốn chờ tới khi nó quan sát được đủ 60 chòm Tinh Mệnh mới giáng xuống Thiên Kiếp để hủy diệt nó sao?

Còn có thể có 1 giả thuyết khác, Elexa nghĩ, còn quá sớm để Vương Thành Văn phải đối mặt với Thiên Kiếp. Nếu đối diện và bằng cách nào đó vượt qua được Thiên Kiếp của Vũ trụ, chẳng phải Văn sẽ đột phá trở thành cấp bậc Cường giả hay sao? Theo như hắn nhìn nhận, nếu là người bình thường, lượng Khí lực lẫn kiến thức của Văn đã quá đủ tư cách để đón nhận Thiên Kiếp. Nhưng nếu là bây giờ… có vẻ là quá sớm. Là 1 Người Bướm, vừa tỉnh dậy sau 20 năm “mộng” để kết nối với Mẹ Thiên nhiên, hắn mơ hồ cảm nhận được đây chưa phải sự an bài mà Mẹ Thiên nhiên dành cho thiếu niên này.

Hắn chợt có 1 thắc mắc, nếu 1 ngày nào đó Văn dẫn phát Thiên Kiếp, thứ Thiên Kiếp ấy sẽ xuất hiện dưới hình dạng thế nào, với quy mô khủng khiếp ra sao, liệu sẽ là 1 dị tượng kinh thiên động địa mà cả thế giới đều phải chiêm ngưỡng chứ?

- Sao vậy anh?

Đang nói chuyện, tự dưng Elexa thẫn thờ đi 1 khoảng, khiến Văn cũng phải dừng lời.

- À không có gì, không có gì.

Elexa tự cười chính mình. Từ khi nghe Vô Thường nói về Câu đố của Vũ trụ, hắn đã hình thành thói quen nhìn ngắm trời sao. Nhân loại thật kì lạ, họ chỉ là 1 sinh mạng ngắn ngủi và nhỏ bé giữa không gian bao la này, còn trời sao thì đã tồn tại qua hàng bao nhiêu năm? Mỗi lần nhìn lên bầu trời sao, họ lại suy ngẫm điều gì? Lí do gì để họ dám dùng thọ mệnh nhỏ nhoi của mình để quan sát và phân tích Vũ trụ bao la, dù biết rằng lời giải họ tìm kiếm, nếu thật sự có 1 lời giải, sẽ chỉ tới trong rất rất nhiều thế hệ tới, rất lâu sau khi họ qua đời. Thứ đam mê mù quáng và xuẩn ngốc ấy của Vô Thường đã nhen nhóm lên trong lòng hắn 1 đốm lửa, nó gợi nhớ hắn tới niềm khao khát khái niệm Niết Bàn mà hắn luôn tìm kiếm. Người Bướm thông thường không có quá nhiều sự tò mò với thế giới xung quanh, họ coi mọi thứ là hư ảo, họ chỉ đơn thuần hòa mình vào thế giới, như 1 phần của nó, và sẽ rời đi như 1 chân lí tất nhiên. Nhưng, có lẽ giống như Nữ Hoàng Elena, chính Elexa cũng đã dần bước ra khỏi “giới hạn loài” mà chính họ đã tự bó buộc mình, để đồng cảm hơn với nhân loại?

Từ ngày ấy, hắn đã luôn nhìn lên bầu trời, bắt đầu những hành động suy tưởng đầu tiên ngay trong lúc tỉnh táo, hắn đã đối diện với chính những suy nghĩ độc lập của cá nhân mình, thay vì những suy tưởng vô thức mà Mẹ Thiên nhiên truyền đạt trong “mộng”. Nó khiến hắn tốn hao 1 lượng Mana khủng khiếp hơn hắn tưởng tượng, trái ngược hoàn toàn với lúc trong “mộng”. Suy tưởng hóa ra lại là 1 hành động mệt mỏi tới vậy hay sao? Và nhân loại đã không ngừng thực hiện nó trong suốt thọ mệnh của mình? 1 nhân loại nào đó đã từng nói “tôi tư duy, tôi tồn tại”. Lẽ nào chủng tộc Người Bướm của hắn đã chưa bao giờ thực sự “tồn tại” trong nơi được gọi là cõi tạm này?

Chính vì còn bỡ ngỡ trong việc tự mình tư duy, hắn mới mỏng manh tới vậy. Mới xuất hiện sự sợ hãi dù chỉ trong thoáng chốc vừa qua. Rồi hắn tự cười mình. Phải rồi, không có Mẹ Thiên nhiên nâng đỡ và chỉ lối, hắn nhận ra suy nghĩ của chính bản thân hắn lại yếu đuối tới vậy. Hắn đã hiểu nỗi sợ hãi tự ti vĩnh hằng của loài người, những kẻ đã luôn trải nghiệm trạng thái vô năng ấy suốt cuộc đời. “Cả đời ngươi chỉ mong ngóng được tới Vĩnh Hằng, được chứng ngộ Niết Bàn, vậy mà vừa nghĩ tới Thiên Kiếp giáng xuống, ngươi đã sợ hãi như vậy. Thật là hài hước.”

Nếu Vũ trụ đã chưa muốn giáng xuống bất kì sự trừng phạt nào, vậy thì ngươi sợ hãi cái quái gì chứ? Đã thắc mắc về câu đố của Vũ trụ đủ lâu rồi, ta cũng nên hỏi 1 lần cho thỏa.

- Không có gì - Hắn nói với Văn, lặp lại cụm từ “không có gì” tới lần thứ 3 - Vậy nhân dịp đêm nay vừa hay trời trong sao sáng, chú có thể quan sát thêm vài chòm Tinh Mệnh rồi phải không? Nếu không buồn ngủ, hãy thử tiến hành quan sát cho anh xem?

Văn gật đầu. Kì thực từ lúc ngước nhìn bầu trời, hắn đã bắt đầu quan sát rồi.

- Chòm số 23, Shura - Tu La; chòm số 25, Nemesi - Diệt Thầni; chòm 30, Canis - Tiểu Khuyển; chòm 38, Octo - Bát Phân; chòm 40, Phoenix - Phượng Hoàng…

Văn dùng cành cây vạch vài vạch lên Lục Thập Tinh Mệnh Đồ dưới mặt đất. Nếu chỉ dựa vào đồ thị đơn sơ này, đương nhiên chẳng thể tính toán ra thứ gì. Hắn nhắm mắt lại, đưa tâm trí bản thân vào vùng không gian tưởng tượng. Đồ hình 2 chiều lơ lửng giữa không trung. 60 vị trí của các chòm Tinh Mệnh, 28 điểm trong đó phát sáng rực rỡ, đại diện cho 28 chòm sao hắn đã quan sát được. Đồ hình này không còn tĩnh tại nữa, 28 chòm sao đang thực sự chuyển động. Văn hơi lúc lắc đầu, đồ hình phẳng đang được trải ra thành 1 mặt phẳng dần uốn cong lại, nối với nhau thành 1 khối cầu lớn bao quanh hắn. Đồ thị 2 chiều đã trở lại trạng thái 3 chiều. Nhưng như vậy vẫn chưa đủ.

Bản thể Vương Thành Văn trong không gian tưởng tượng lại nhắm mắt. Hắn lại xuống 1 tầng sâu hơn của không gian tưởng tượng. Tại đây, dòng thời gian trở thành 1 chiều có thể nhìn thấy. Bản thể của hắn trong tầng này đã có thể đồng thời nhìn thấy vô hạn các trạng thái của đồ hình 3 chiều qua các mốc thời gian. Tại tầng này, không gian 3 chiều đã trở thành 4 chiều. Hắn đồng thời nhìn thấy các vector vận tốc của từng chòm sao, sáng lòa như những mũi tên, có phương chỉ hướng, có độ dài tượng trưng cho tốc độ, có những rung động thể hiện gia tốc và biến số.

Ở tầng này, hắn đã cảm nhận sâu sắc hơn khái niệm Sâm La Vạn Tượng, mà tới giờ hắn mới hiểu tại sao Sâm La Vạn Tượng lại là kết quả phát sinh từ Văn học lí trí của thầy Nguyễn Mạnh. Sâm La Vạn Tượng, ý muốn nói “mọi khả năng, mọi trạng thái có thể xảy ra” của vạn vật. Bản thân khái niệm ấy có thể quan sát được trong các sai số của Vũ trụ, những sai số đã và đang xảy ra, sẽ xảy ra, và cả những sai số “đáng lẽ có thể xảy ra”.

- Cái quái gì…

Giọng của Elexa vang lên ngay bên tai hắn.

Bản thể này của Văn quay đầu lại, hắn đã thấy Elexa đứng trong không gian này từ bao giờ.

- Anh Elexa, anh cũng xuống được “nơi đây” ạ?

- Cái quái gì… - Elexa vẫn không thể tin những gì mình đang thấy - Đây là “không gian mộng” của tộc ta cơ mà??!